—Đau quá! Sao mà đau thế này?
—Nín đi, mười mấy năm rồi tôi có khóc đâu!
—Thì cũng mười mấy năm rồi tôi có bị tiêm vào mông đâu!
—Chết tiệt, tiêm vào mông sao mà đau thế?
—Sao bị tiêm ở trong lòng Giang Tri Ngư lại muốn khóc thế này?
—Tổng tài bá đạo có rơi lệ đâu, đừng có làm hỏng danh tiếng cả đời của tôi!
—Thì đấy cũng là danh tiếng cả đời của tôi mà!
Hai cái thằng nhóc con đó lại bắt đầu cãi nhau bên tai Lục Ngạo.
Lục Ngạo dùng sức lắc đầu, hất bay hết chúng nó đi.
Nhóc cắn răng không khóc không la, chỉ không nhịn được rên khẽ một tiếng.
Ngàn lời muốn nói, gói gọn lại thành một câu –
Giang Tri Ngư, tôi, hận, ông!
Khoảnh khắc y tá đẩy hết thuốc, rút kim ra, cơn đau tăng vọt.
Lục Ngạo níu chặt lấy cổ áo Giang Tri Ngư, đầu nhắm thẳng vào ngực cậu, dùng hết sức bình sinh, húc mạnh về phía trước!
Nhưng lần này, Giang Tri Ngư đã có phòng bị trước.
Cậu trực tiếp đưa tay ra đỡ lấy đầu Lục Ngạo, chặn đứng "cú húc đầu sắt đá" của nhóc.
Lần trả thù này không thành công, Lục Ngạo chợt nhắm mắt lại, quay đầu đi, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài.
Kế của ta không thành, ấy là do ý trời.
Không phải sức người có thể thay đổi được.
Nhóc… chấp nhận số phận rồi.
Giang Tri Ngư vẻ mặt khó hiểu, một tay ôm nhóc, tay kia rút hai tờ giấy ăn, lau mặt cho nhóc.
“Đừng khóc nữa, bệnh đến mức này rồi mà còn muốn húc ba, húc không được thì khóc, con bá đạo quá đấy? Ba con là người mà, đâu phải robot làm bằng sắt, không thể tùy tiện húc đâu.”
Giang Tri Ngư hiểu cái gì? Cậu ta tính là cái ba gì chứ?
Người không có tim, đương nhiên là robot rồi.
Lục Ngạo ngậm hai bầu nước mắt, quay đầu đi không muốn để ý đến cậu.
Giang Tri Ngư cầm giấy ăn đuổi theo: “Sao thế? Vẫn khó chịu lắm à? Là sốt chóng mặt, hay là tiêm đau?”
“Ba đã hỏi bác sĩ rồi, tiêm xong đợi thêm mười mấy phút nữa là sẽ hạ sốt. Cố gắng thêm chút nữa nha, sẽ hết khó chịu ngay thôi.”
“Nếu là tiêm đau thì chị y tá đang giúp con ấn vào chỗ tiêm, ba cũng đang nhìn đây, không chảy máu đâu, ba đã cho con uống thuốc hạ sốt hai lần nhưng con đều nôn ra hết, cuối cùng hết cách rồi mới phải tiêm cho con.”
Thật không?
Lục Ngạo ngẩng đầu, nhìn Giang Tri Ngư bằng ánh mắt chất vấn.
Nhưng rất nhanh nhóc đã phản ứng lại, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, cúi đầu xuống.
Cậu ta không tin.
Giang Tri Ngư giỏi nhất là ba hoa chích chòe, dụ dỗ lòng người.
Những lời trên thiệp sinh nhật, hơn nửa đều là cậu viết.
Mỗi câu, mỗi chữ, mỗi dấu chấm phẩy từ miệng Giang Tri Ngư nói ra, cậu ta đều không tin!
Giang Tri Ngư chỉ nghĩ nhóc khó chịu, xoa cái đầu nhỏ của nhóc, để nhóc dựa vào lòng cậu nghỉ một lát.
Cậu vứt giấy ăn đi, nói với y tá một tiếng “Để tôi làm”, rồi nhận lấy bông tăm cầm máu, tiếp tục ấn vào chỗ tiêm.
Tay Lục Ngạo buông thõng bên người, nắm chặt thành nắm đấm.
Đau quá! Vẫn đau quá! Cơn đau còn chưa dứt!
Giang Tri Ngư chắc chắn đã lén dùng sức!
Nhóc cắn răng trán tựa vào ngực Giang Tri Ngư, lại bắt đầu dùng đầu húc cậu.
Chỉ là lần này không dùng sức, lần này là húc nhẹ.
Từng cái một, lóc cóc lóc cóc như một con chim gõ kiến.
Giang Tri Ngư đưa tay ra, ấn vào gáy con chim gõ kiến nhỏ, hỏi bác sĩ: “Khoảng mười lăm phút đến nửa tiếng là bé sẽ hạ sốt đúng không ạ?”
Bác sĩ đáp: “Đúng vậy, thông thường là như thế, anh không cần lo lắng đâu.”
“Vậy nếu… trường hợp bất thường… bé cứ sốt mãi không hạ thì sao?”
“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi tình trạng của bé, nếu cứ sốt mãi không hạ chúng tôi cũng sẽ có biện pháp. Mới tiêm xong mà, bây giờ cứ theo dõi đã, không cần vội.”
“Ừm…”
“Hình như bé lại ngủ rồi, hay là đưa bé vào phòng bệnh, để bé nằm thẳng trên giường sẽ thoải mái hơn.”
“Vâng.” Giang Tri Ngư đáp một tiếng, cúi đầu nhìn xuống.
Lục Ngạo vẫn cứ húc vào ngực cậu từng cái một, chỉ là động tác ngày càng nhỏ, tần suất húc ngày càng giảm, lực dùng ngày càng nhẹ.
Chẳng biết từ lúc nào, mắt nhóc cũng đã nhắm nghiền.
Nhóc không thể húc đổ Giang Tri Ngư, ngược lại còn tự húc mình ngất đi.
Giang Tri Ngư ấn vào đầu nhóc bảo nhóc dừng lại, rồi cẩn thận gỡ bông tăm ra, thấy chỗ tiêm trên mông Lục Ngạo đã không còn chảy máu nữa, cậu mới vứt bông tăm đi kéo quần nhóc lên.
Lục Ngạo là sáng sớm thức dậy bị phát hiện bệnh, Giang Tri Ngư vội vàng đưa nhóc đến bệnh viện, cũng không kịp thay quần áo cho nhóc.
Thế nên bây giờ nhóc vẫn đang mặc bộ đồ ngủ hình bò sữa.
Y tá đẩy đến chiếc cáng di động chuyên dụng cho trẻ em, Giang Tri Ngư cẩn thận đặt Lục Ngạo lên, chú ý không để nhóc đè vào nửa bên mông vừa tiêm xong.
Một nhóm người đẩy cáng, đến khoa Nhi nội trú, đi thang máy lên tầng ba.
Bệnh viện tư nhân phục vụ rất chu đáo, môi trường nội trú cũng rất tốt.
Phòng bệnh suite giống như phòng khách sạn, cả tầng chỉ có mỗi họ là bệnh nhân.
Giang Tri Ngư dưới sự giúp đỡ của y tá, di chuyển Lục Ngạo lên giường bệnh, giúp nhóc chỉnh lại gối, đắp chăn mỏng mùa hè.
Nhiệt độ cơ thể Lục Ngạo đã giảm một chút, xem ra thuốc đã có tác dụng, nhưng vẫn cần tiếp tục theo dõi, xem nhiệt độ có trở lại bình thường không.
Mấy bác sĩ đi đến văn phòng tầng này để thảo luận bệnh tình, tiện thể kê đơn, còn ông Trương thì đi theo y tá để thanh toán viện phí.
Chỉ còn lại một y tá, cùng với Giang Tri Ngư, ở trong phòng bệnh cùng Lục Ngạo.
Y tá theo y lệnh, bưng đến một chậu nước ấm, rồi tìm một cái khăn, nhúng vào nước.
Giang Tri Ngư vắt khô khăn, nhẹ nhàng lau mặt, cổ và lòng bàn tay Lục Ngạo.
Lục Ngạo ngủ không yên.
Nói là ngủ, chi bằng nói là vì khó chịu quá mà ngất đi.
Nhóc nằm thẳng trên giường, ga trải giường trắng tinh càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nhóc.
Nhóc nhíu chặt mày, cắn chặt răng hàm, hai bàn tay giấu trong chăn cũng nắm chặt.
Như một con sói con, ngay cả trong giấc ngủ cũng không hề buông lỏng cảnh giác.
Nhóc luôn cảnh giác, sẵn sàng lao lên, cắn kẻ thù một miếng thật đau, xé toạc một mảng thịt từ người họ.
Giang Tri Ngư đưa tay ra gạt những sợi tóc lòa xòa trên trán nhóc, xoa trán nhóc, rồi lại xoa má nhóc.
Cứ căng thẳng thế này, sẽ bị chuột rút mất.
Y tá đang chăm sóc nhẹ nhàng nói: “Anh Giang, lạ thật đấy.”
“Hả?”
“Lúc anh lấy khăn lau mặt lau tay cho bé, hình như bé rất sợ anh cứ lùi lại mãi. Nhưng khi anh trực tiếp đưa tay sờ mặt bé bé lại yên lặng, nằm trên giường ngủ, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn.”
“Có lẽ… thằng bé không thích tôi chạm vào bé qua khăn.”
“Cũng đúng, trẻ con đều thế mà, thấy khăn thô ráp, tay ba thì thoải mái hơn.”
Y tá bưng chậu nước ấm đã nguội đi thay chậu mới.
Giang Tri Ngư ngồi bên giường nhìn Lục Ngạo, không khỏi thở dài một tiếng.
Sao lại thế này?
Sao con đột nhiên bệnh nặng đến vậy?
Chẳng lẽ…
Lúc này, bên ngoài phòng bệnh có tiếng gõ cửa.
Ông Trương vừa đi thanh toán viện phí về, đứng ngoài cửa, giơ điện thoại trong tay lên, ra hiệu cậu có điện thoại.
Giang Tri Ngư cuối cùng đắp lại chăn cho Lục Ngạo, đứng dậy, đi ra ngoài.
Đợi cậu đến gần, ông Trương mới nói nhỏ: “Thưa cậu, là điện thoại của Lục tổng.”
“Dạ.” Giang Tri Ngư nhận lấy điện thoại, cúi đầu nhìn một cái.
Giang Tri Ngư lại nói với ông Trương: “Lát nữa phiền ông giúp cháu trông chừng Ngao Ngao. Cháu lái xe về thu dọn một ít quần áo và đồ chơi của Ngao Ngao, mấy ngày nay có lẽ phải ở bệnh viện. Ngao Ngao thế này cũng không ăn được gì, để cháu ghé nhà hàng mua ít cháo về, ông muốn ăn gì không? Cháu mua cho ông một ít.”
“Thưa cậu, tôi thấy phòng bệnh ở đây có bếp kèm theo, hay là tôi về thu dọn đồ đạc, tiện thể mua rau, mua về tự nấu sẽ yên tâm hơn.”
“Cũng được ạ.” Giang Tri Ngư gật đầu: "Vậy làm phiền ông nhé.”
“Không phiền đâu.”
Ông Trương đi vào phòng, Giang Tri Ngư giơ điện thoại lên, đi dọc hành lang ra ngoài.
“Alo, Lục Hành Uyên…”
Cậu vừa gọi một tiếng, giọng nói lo lắng và sốt ruột của người đàn ông đã bị tiếng gió rít qua điện thoại cuốn tới.
“Vợ ơi! Con trai!”