Trước mắt trắng xóa một mảnh, hơi nước nóng bốc lên dày đặc, Sầm Cự Sương siết chặt chén sứ trong tay, cúi đầu, dùng cái miệng nhỏ nhấp từng ngụm canh.
Nàng len lén nhìn Thái tử, căng thẳng đến mức tay chân mềm nhũn, suýt nữa cầm không vững nổi một chén canh nhỏ.
Chỉ cần Thái tử uống hết chén canh chứa giải dược cổ trùng này, chẳng bao lâu nữa, sự liên hệ đau đớn giữa nàng và hắn sẽ triệt để biến mất. Từ đây nàng có thể an tâm rời khỏi Đông Cung, cùng hắn không còn liên quan gì nữa.
Sầm Cự Sương có thể cảm giác được tim mình đập từng nhịp nhanh hơn, mong chờ bấy lâu, giải dược cuối cùng cũng có kết quả. Nàng vốn nghĩ mình phải vui mừng, nhưng trong lòng lại thấp thoáng có vài phần vị đạo kỳ lạ, nàng không thể nói rõ đó là gì, giống như khi phải dứt bỏ một điều gì đó, trong lòng bỗng có chút khổ sở.
Khi nàng còn đang thất thần, đột nhiên phát giác ánh mắt Thái tử không biết từ khi nào đã trở nên lạnh lẽo.
Những ngón tay thon dài của hắn vuốt nhẹ mép chén, ngay khi sắp đưa lên môi uống, hắn lại đột ngột đổi hướng.
“Xoảng xoảng xoảng ——”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT