Sầm Cự Sương chỉ cảm thấy đầu ngón tay nóng bỏng vô cùng.
Lúc này Thái tử đã tỉnh lại, nàng ngay trước mặt hắn mà cởi áo hắn, hành vi ấy quả thực gan lớn tày trời.
Có lẽ bởi động tác của nàng quá mức thuần thục, không giống như lần đầu cởi quần áo hắn. Sầm Cự Sương dư quang thoáng nhìn thấy Thái tử đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt nóng rực như hai đạo lửa thiêu đốt, nướng đỏ gương mặt nàng, ngay cả vành tai cũng nóng ran lên.
Nàng vội vàng cuộn ngón tay lại, lúng túng rút về, thuận tay cầm lấy dược thảo đã hái, đẩy về phía hắn:
“Điện hạ... vết thương trên cánh tay ngươi cần cầm máu, đây là dược thảo cầm máu và chữa thương, ngươi nhai nát rồi đắp lên là được.”
Thái tử cúi mắt nhìn đôi bàn tay nàng đưa tới. Đôi tay kia vốn trắng nõn, sạch sẽ, giờ phút này lại dính đầy bùn đất cùng vết máu khô, các vết tím đỏ xen lẫn nhau, có thể tưởng tượng ra bộ dáng nàng yếu ớt cầm chủy thủ đào từng gốc dược thảo, đôi tay nhỏ bé vụng về, lấm lem như móng vuốt của tiểu li nô mới nghịch bùn đất.
Trong sơn động không nhóm lửa, nhưng chỉ dựa vào ánh trăng cùng vài điểm tinh quang lọt qua kẽ hở cũng đủ để thấy rõ mọi vật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT