Sầm Cự Sương từ đầu đến cuối đều không nhận ra phía sau có người.
Một lần v·a ch·ạm này, nàng suýt nữa kinh hô thành tiếng.
Ngực truyền đến một cơn đau nhè nhẹ, như bị trâm cài đâm vào; hương Long Tiên quen thuộc thoảng qua, nàng không cần nhìn cũng biết người vừa chạm vào là ai.
Sầm Cự Sương chỉnh lại cây trâm một lần nữa, nàng quay đầu lại, chỉ thấy ánh sáng u ám phản chiếu lên hoa tai tước linh màu xanh lam, nhìn lên trên, ánh mắt cười như không cười của Thái tử đang chăm chú nhìn nàng, hiển nhiên rất vừa ý với phản ứng này.
Trên đường tới Túc Cùng cung, Thái tử ghét bỏ đám người ồn ào, trực tiếp sai bọn họ đi trước dò đường, còn bản thân lại thong thả đi cuối. Mọi người ngược lại mừng rỡ, không ai muốn tiếp xúc với Thái tử, tất cả đều âm thầm tăng nhanh bước chân, chỉ muốn mau chóng đem Thái tử, vị đại Phật này, cung kính bỏ lại xa xa.
Đúng lúc nàng, một kẻ bị xa lánh lại thể nhược, rớt lại phía sau, vừa khéo đi chung với Thái tử ở chỗ này.
Thật là oan gia ngõ hẹp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play