Khi Nhất Trần bưng khay gỗ lê hoa hồng tiến vào, hắn trông thấy công tử nhà mình, người xưa nay luôn chìm đắm trước án thư chẳng hề rời mắt, lại đang chăm chú nhìn dải lụa của một nữ nhân.  
Nhất Trần: “…” Hắn lập tức xoay người, gần như chạy chậm ra khỏi cửa phòng, không dám quấy rầy chút nào.  
Trong phòng, đèn sớm đã thắp lên. Bởi Bùi Thanh Duẫn không thích ánh sáng chói chang, chỉ có một ngọn nến leo lắt trên án thư. Hắn nhìn dải lụa thêu hoa hải đường màu hồng phấn đặt trên đệm hương bồ đối diện, chẳng hề cảm thấy bất ngờ. Hành động này rất đúng với phong cách của Dung Ẩn. Nhưng chuyện đêm ấy, quả thực khiến hắn có chút phiền muộn.  
Ánh mắt hắn trầm xuống, dừng lại trên dải lụa. Tuy trên đó từng vương máu của hắn nhưng đã được giặt sạch. Cách một chiếc án thư rộng lớn, hương thơm nguyệt lộ nhàn nhạt vẫn như thủy triều ùa tới.  
Về đêm ấy, điều hắn nhớ rõ nhất chính là mùi hương nguyệt lộ trên người “cuồng đồ” kia.  
Ngoài ra…  
Bùi Thanh Duẫn khẽ chau mày, trầm tư.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play