Dù vậy, hệ thống vẫn là xem thường nàng, không nghĩ những đạo cụ hoa lệ và lòe loẹt mà nàng sở hữu sẽ giúp nàng công lược thành công.
Công lược đầu tiên cần xác định thời gian và tiết điểm, đồng thời tham gia vào cốt truyện.
Dựa theo thông tin truy nã, cũng biết nơi này là Thương Lan thành. Nếu nam chính xuất hiện ở đây thì tức là hắn mới vừa giết chết cao tăng Thiếu Lâm, tiếp theo sẽ muốn sát hại chưởng môn phái Thương Lan, Sa Như Hải.
Giang Liệt đã giết không ít người, nhưng chỉ có vài mục tiêu chính: Đốt thiên giáo Viêm Xa Đông, phái Thương Lan Sa Như Hải, Tế Thế Đường Ngụy Quân, Chính Tâm Tông Thiết Phong Tước, cao tăng Thiếu Lâm, và Dược Vương Cốc Bạch Tằm Tâm.
Những người này hoặc đã giết cha mẹ hắn, hoặc làm gãy xương đùi, hủy hoại võ công của hắn, hoặc là biến hắn thành một dược nhân sống không được, chết không xong. Trong số đó, cao tăng Thiếu Lâm là người hắn hận nhất vì đức cao vọng trọng, nhưng lại là người bẻ gãy xương đùi hắn, tổn hại căn cốt, khiến hắn phải trải qua hàng chục năm tu luyện nội lực mạnh mẽ, đến tuổi mười một, hắn nghe được Phạn âm quấy nhiễu trong đầu.
Điều đó khiến hắn thần trí không minh mẫn, tứ chi bại liệt, hoàn toàn trở thành phế nhân. Lúc này hắn mới bị đưa vào Dược Vương Cốc – nơi khiến người ta trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ.
So với những người này, chưởng môn phái Thương Lan Sa Như Hải chẳng làm gì, hắn ngay từ đầu đã nói thẳng với mọi người rằng: Giang Liệt có phần trì độn, cha mẹ hắn chết đi không khóc không than, chỉ sợ bị ma khí của giáo chủ Đốt Thiên giáo nhập thể, cho mọi người một lý do quang minh chính đại để hợp sức giết hắn.
Trong lòng căm hận, Giang Liệt gửi chiến thư cho Sa Như Hải, muốn mạng hắn và một phần năm bí tịch vào ngày trăng tròn,
Chỉ có điều, hắn không ngờ Sa Như Hải đã sớm bố trí thiên la địa võng trên núi Thương Lan, dùng trận pháp, hạ độc, thuốc nổ và mọi thủ đoạn có thể khiến người thi cốt không tồn tại, tất cả đều được tận dụng triệt để. Nếu không phải Giang Liệt có năng lực tự phục hồi siêu phàm, chắc chắn hắn sẽ bại dưới tay bọn họ.
Tuy hắn không chết, nhưng hơi thở cũng mành chỉ treo chuông, ngã vào ngôi miếu rách nát, sau ba ngày ba đêm mới có thể khập khiễng bước ra.
Công lược cần một khởi đầu hoàn hảo. Xem chừng Giang Liệt vẫn chưa tới, nếu ngay lúc này có thể nói trước cho hắn biết có mai phục, thì không chỉ khiến hắn mang ơn mình một lần, mà còn có thể tạo ra liên hệ ràng buộc giữa hai người. Đây hẳn là khởi đầu tốt nhất cho con đường “cứu rỗi” sau này.
Mễ Khâu búng tay một cái, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh Giang Liệt mang ơn mình, cảm kích không thôi. Tính theo thời gian, bây giờ xuất phát vẫn còn kịp. Chỉ là mũi chân vừa mới nhấc lên, nàng lại khựng lại.
Nếu lúc này đi tìm Giang Liệt, đúng là có thể cứu hắn một mạng. Nhưng nếu chờ thêm một chút thì sao? Chờ đến lúc hắn trúng kế, hấp hối sắp chết, toàn thân đầy máu, thoi thóp trong tuyệt vọng…
Hoàng hôn dần tan, để lại tia nắng chiều cuối cùng. Bóng tối đọng lại nơi đáy mắt Mễ Khâu, sâu thẳm.
Con đường “cứu rỗi” có hai cách:
Một là giả vờ ngu ngơ, trước tiên hạ thấp bản thân, thể hiện mình không có uy hiếp. Ví dụ như trở thành một nhân vật nhỏ, đóng vai tiểu nha hoàn, để nam chính vô tình nghe được tiếng lòng của mình. Những chiêu trò như vậy có thể khiến nam chính buông lỏng cảnh giác, quen dần với sự tồn tại của mình, từ đó nảy sinh tình cảm theo thời gian.
Hai là ra vẻ thánh mẫu, dùng tâm thái "bố thí" để đối đãi với nam chính. Bất kể là chăm sóc hay cứu mạng đều chỉ là việc thuận tay. Tới khi nhẹ nhàng rời đi, không mang theo chút vướng bận, lại có thể tạo hiệu ứng “bạch nguyệt quang” – trở thành mảnh đất tinh khiết duy nhất trong cuộc đời u tối của hắn, chẳng mất bao công sức mà vẫn tăng thiện cảm cực mạnh.
Hai kiểu này đều là để hoàn thành nhiệm vụ, không phân cao thấp. Chỉ là, với tính cách của Mễ Khâu, nàng thích kiểu thứ hai hơn. Sau đó mang những đạo cụ dùng lên người nam chủ — nắm thế chủ động chẳng phải dễ dàng hơn nhiều so với giả vờ ngốc nghếch sao?
Cứ thế lao tới cứu người thì chẳng khác nào tự tay dâng quyền chủ động ra ngoài, chính là kiểu đầu tiên rồi.
Chỉ có cách thứ hai mới có thể tạo ra cú “chấn động” thực sự với Giang Liệt. Nghĩ mà xem, lúc hắn hấp hối, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, trong lúc tuyệt vọng nhìn thấy một nữ tử áo trắng kinh diễm bước đến, lại nhẹ nhàng dịu dàng nâng hắn dậy… Có khi hắn cảm động đến đỏ hoe mắt, hận không thể dâng cả mạng sống cho nàng ấy chứ?
Loại nam chính này đề phòng mạnh mẽ nhất, nhưng nội tâm lại yếu ớt nhất. Chỉ cần xuất hiện vào thời điểm hắn yếu lòng nhất với dáng vẻ trong sáng, lại tiện tay cho chút dịu dàng, thì chuyện “ôm trọn hảo cảm” chẳng thành vấn đề.
Nghĩ đến cảnh hảo cảm tăng vọt trong tay, Mễ Khâu đắc ý cong môi cười đắc ý.
Thân phận mới nàng đã nghĩ xong, chọn làm “Y nữ”. Nhân vật kiểu “trị liệu buff” kiêm luôn “chữa lành buff” thế này, nam chính căn bản không thể kháng cự nổi.
Về phần y thuật, dùng chút kinh nghiệm công lược trước kia là đủ đối phó rồi. Trang bị à… Mễ Khâu nhìn quanh một vòng, nhặt nhạnh vài món “trang bị” từ đống hỗn độn ven đường.
Nào là vải rách, kéo, kim chỉ, tuy không cứu được người sống nhưng cũng không đến nỗi làm chết người. Dù sao thì nam chính cũng có năng lực tự hồi phục cực mạnh.
Nghĩ nghĩ một lúc, nàng lại nhặt thêm một cái bánh nướng trên bàn. Thứ bánh cứng như đá này nàng chắc chắn không ăn, nhưng lại vừa hay có thể dùng làm bữa ăn đầu tiên dâng cho nam chính.
Nam chính mà, lúc nghèo túng thì một cái bánh bao cũng đủ khiến hắn cảm động rơi nước mắt, hận không thể nhốt người lại mãi mãi để đối xử tốt với hắn, thì còn cần gì phải kén chọn?
--
Thương Lan Sơn.
Sa Như Hải đứng trước đại môn của môn phái. Bậc thang trước cửa trắng như lụa, kéo dài dần xuống tận chân núi. Bóng đêm dày đặc, hơi lạnh lùa vào, kích thích chóp mũi, lẫn trong đó là mùi máu tanh sặc người khiến ai cũng thấy khó chịu.
Muốn ngồi được vào vị trí chưởng môn phái Thương Lan, tay không dính máu là điều không thể. Nhưng suốt 50 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên Sa Như Hải ngửi thấy mùi máu tanh đậm đặc đến vậy – từ sau vụ diệt môn của phái Vu Sơn.
Hắn sẽ mãi không quên khoảnh khắc nhận được tin dữ, vội vã chạy đến Vu Sơn. Trước mắt hắn khi đó là một khung cảnh địa ngục. Máu chảy thành sông, thi thể chất thành núi, bậc thang gần như nhuộm đỏ kéo dài đến tận chân trời. Hắn hít một hơi, loạng choạng bò lên từng bậc thang. Sau khi toàn thân dính đầy máu, cuối cùng cũng tìm thấy Vu Thành Phong — không, đó đã không còn là bằng hữu thân thiết của hắn, cũng chẳng giống chưởng môn phái Vu Sơn nữa. Mà là… một đống thịt vụn được chắp vá lại một cách miễn cưỡng.
Không ai biết tại sao Vu Thành Phong bị thương nặng đến thế mà vẫn còn giữ được một hơi thở. Có thể là ý trời, hoặc cũng có thể… là người kia cố ý để lại. Vu Thành Phong dùng con mắt còn sót lại trừng trừng nhìn hắn, môi đỏ như máu cắn răng bật ra từng chữ:
“Hắn… hắn nói… không… không cần vội… sớm muộn gì… cũng sẽ đến lượt ngươi.”
‘Hắn’ là ai? Toàn thân Sa Như Hải nổi da gà. Mãi đến một tháng sau, khi Đại sư Hận của Thiếu Lâm gặp chuyện, hắn cuối cùng cũng biết người kia là ai.
Chính là đứa trẻ ấy! Đứa trẻ đã trở lại để báo thù!
Năm đó Vu Thành Phong chỉ vì thêm một câu giúp hắn mà giờ đây cũng đã chết không toàn thây, huống chi hắn – kẻ đầu sỏ?