Mễ Khâu dùng bộ cách thức cảm hóa này đã thành công với không dưới hai đối tượng nam chủ bị hắc hóa. Dù trước đó họ mạnh mẽ đến mức hủy thiên diệt địa, khí thế bá đạo, cuối cùng cũng phải gục ngã, thậm chí hận không thể trở thành “trung khuyển” trước Mễ Khâu - người có khí chất mạnh mẽ, cứng cỏi.
"Ký chủ đã quyết định chưa? Đây là một thế giới vô cùng khó khăn vượt ngoài tưởng tượng, ta khuyên ký chủ nên có một kế hoạch đầy đủ, hoàn chỉnh hơn."

“Không cần dài dòng.” Mễ Khâu đứng lên, không kiên nhẫn vẫy tay - “Nhiệm vụ đã hoàn thành 99 cái, mọi quy trình ta đều thuộc lòng, mau cho ta nhập vai đi, nếu chậm trễ thì sẽ không kịp chuyến xe thứ hai về nhà đâu.”

Nhắc tới chuyện về nhà, trong mắt nàng thoáng hiện chút hoảng hốt, nhưng rồi cũng chỉ chớp mắt mà thôi.

“Đúng rồi, đừng quên mang theo điểm tích lũy để đổi đạo cụ. Ví dụ như ‘biến nam chủ thành con nhộng trong cái bao chó’, ‘thuốc khiến nam chủ đau lòng khi ta vừa rời xa’, hay ‘thuốc làm nam chủ mất trí nhớ’... Ta không tin dùng nhiều bảo bối như vậy mà hắn không động lòng với ta."

“Thực xin lỗi, ký chủ.” Ánh kim quang mỏng manh lóe lên một chút: “Dựa trên đánh giá, thế giới này có độ khó rất cao. Xét thấy ký chủ đã vượt qua 99 thế giới trước đó với thành tích xuất sắc, để đảm bảo ngươi không thất bại gang tấc khi công lược, ta đã xin cấp trên, chuyển toàn bộ đạo cụ của ngươi thành một hệ thống cửa hàng bí mật với kho chứa rộng lớn - có khả năng lưu trữ công năng, ngươi là người dùng thử đầu tiên. Chúng ta rất mong chờ phản hồi, đừng quên đánh giá năm sao. Thân ái.”

“Cái gì?” khóe mắt Mễ Khâu như muốn nứt ra: “Ta giết ngươi…”

Nàng giương nanh múa vuốt lao về phía trước, nhưng chỉ mới bước được một bước thì đột nhiên rơi xuống dưới.

Linh hồn vừa thoát ra cảm giác rất khó chịu, Mễ Khâu nghĩ trong lòng, mấy điểm tích phân kia đều phải trả bằng máu, lát nữa rơi xuống đất phải tìm hệ thống tính sổ. 

Chẳng ngờ, cảm giác che chắn vừa mất đi thì một tiếng nổ vang ập tới hướng về phía nàng.

“Đi mau, đi mau! Chậm nữa là không kịp đâu!”

“Chạy nhanh đóng cửa lại, chạy nhanh đóng cửa lại!”

“Tránh ra, tránh ra! Hắn tới rồi! Đừng chặn đường, chạy về nhà đi!”

Sao lại thế này? Mễ Khâu vội lùi lại một bước. Bầu trời rực rỡ sắc đỏ như máu phủ khắp không gian. Tất cả mọi người vừa lăn vừa bò, gương mặt sợ hãi, tay chân loạn xạ, trông chẳng khác gì đàn diều hâu đang rượt đuổi bầy gà già. Không chỉ người qua đường hoảng loạn, mà ngay cả chủ quán bên phố cũng đồng loạt đóng cửa, cửa sổ đóng sập lại nhanh hơn cả Mễ Khâu đang chạy trốn.

Ngay trước mặt, một gã đại hán cởi trần hoảng loạn chạy bừa, đâm sầm vào một tên đồ tể to xác. Hai người vừa chạm mắt liền nhào vào đánh nhau túi bụi, bụi đất tung mù trời.

Mãi đến khi tấm bố cáo trên tường rơi thẳng lên người họ — tờ bố cáo đó giống như bùa chú dán lên đầu cương thi — khiến cả hai như bị điện giật, lập tức bật dậy, không buồn phân xử ân oán mà vội vàng chạy vào đám đông đang hoảng loạn.

…Võ hiệp biến mạt thế rồi à?

Mễ Khâu cúi người nhặt tờ bố cáo kia lên, phát hiện đó là một tờ lệnh truy nã.

Trên tờ bố cáo vẽ một gã đại hán râu ria xồm xoàm. Gã trợn trừng đôi mắt dữ tợn, một vết sẹo dài vắt chéo từ trái sang phải gần như xé đôi khuôn mặt. Mắt to như chuông, mũi đỏ như đèn lồng, cái miệng rộng đầy răng nanh cười nhe nhởn như muốn chui từ mặt giấy ra mà cắn người một phát.

Bên cạnh là hàng chữ xiêu vẹo, lộ rõ sự tuyệt vọng:

‘Nghi phạm đồ môn khách, giết người cướp của, đột nhập tư gia, ức hiếp người già trẻ nhỏ, trộm gà trộm chó – không chuyện ác nào không làm. Thấy hắn, đừng báo quan, trốn thật nhanh!’

Mễ Khâu: “……”

Ha hả, nàng còn tưởng đám người kia sợ thứ gì ghê gớm lắm, hóa ra là đang sợ... nam chủ à.

Mễ Khâu gặp qua liền sẽ không quên, nàng nhớ rõ nam chính ra tay giết người, xưa nay đều là nhổ cỏ tận gốc, không để lại đường sống. Cho nên mới có danh xưng: ‘Đồ môn khách’.

Trước kia, sau khi tiện tay giết sạch cả Vu Sơn phái lẫn chưởng môn của họ, hắn chỉ đứng trước đại môn hỏi đúng một câu:
“Có ai muốn báo thù không?”

Người người đều nghĩ “nhiều người thì có sức mạnh”, hơn mười mấy môn phái kéo đến bao vây truy sát. Thế mà chỉ sau ba ngày ba đêm, bậc thang trước cổng Vu Sơn bị máu nhuộm đỏ thẫm, cuối cùng chỉ còn một bóng người chậm rãi bước xuống — chính là hắn.

Từ đó về sau, cái tên Giang Liệt trở thành cơn ác mộng khiến giang hồ nghe qua cũng phải sợ tới vỡ mật kinh hồn.

Mà giờ, thấy đám người này hoảng hốt đến vậy, xem ra... Giang Liệt sắp xuất hiện rồi.

Chỉ là một nam chủ có tinh thần hơi bất ổn, hắc hóa một chút thôi mà, có gì đáng sợ chứ.
Trong đầu Mễ Khâu phác họa một hình ảnh đầy nanh vuốt dữ tợn, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Nam chủ càng lợi hại, thì càng định sẵn hắn sẽ trở thành chú cún nghe lời.

Cô cười nhạo:

“Hệ thống, đây là cái tên Giang Liệt mà ngươi sợ đến suýt hồn lìa khỏi xác sao?”

 “Hồi ký chủ, miêu tả hiện tại chỉ là do quan phủ có phần phóng đại. Hệ thống không hề thiên vị với mục tiêu công lược, việc đánh giá mức độ nguy hiểm của hắn là căn cứ vào dữ liệu liên quan đến ký chủ để tiến hành phân tích.”

Mễ Khâu chớp mắt, khẽ cười:

“Ồ? Ta còn tưởng ngươi sau khi đem hết đống đạo cụ của ta ném cho chó thì chọn cách giả chết luôn chứ. Hóa ra vẫn còn sống à?

“Không phải là đem cho chó đâu, mà là đổi thành một cửa hàng lưu trữ bí mật. Chúng ta – hệ thống xuyên thư – luôn lấy lợi ích của ký chủ làm tôn chỉ, và lấy việc công lược thành công nam chính làm mục tiêu hàng đầu. Nam chủ Giang Liệt nguy hiểm đến mức nào, từ các tư liệu có thể thấy được một phần. Ký chủ sớm muộn gì cũng sẽ cần dùng đến chức năng lưu trữ.”

Mễ Khâu thở hắt ra:
“Được rồi, vậy ngươi nói xem nó có ích lợi gì?”
“Lúc ký chủ bị giết chết, có thể dùng nó để quay lại một lần nữa.”

“…Gì cơ? Ngươi lặp lại lần nữa xem?!”

“Khi ký chủ bị giết chết, có thể dựa vào thời điểm đã lưu trữ để quay lại và làm lại từ đó.”

Mễ Khâu suýt bật cười vì tức:
“Ngươi đang đùa à? Ngươi thật sự nghĩ ta sẽ bị giết chết sao? Ngươi chẳng lẽ quên rồi, ta với ngươi đã cùng nhau trải qua hơn 99 thế giới, ta đã công lược bao nhiêu đại ma đầu, bao nhiêu nam chính hắc hóa rồi? Tên nào mà chẳng kiểu hủy thiên diệt địa, sống dở chết dở? Vuốt sắc còn đặt ngay cổ ta, vậy mà cuối cùng chẳng phải đều bị ta diễn đến mức tin rằng ta yêu họ thật lòng, coi ta là ánh sáng duy nhất trong đời họ sao?”

“Hắn cho dù lợi hại đến mấy, hay không còn nhân tính thì cũng chỉ là một kẻ có hai mắt một mũi, chẳng khác gì những tên nam chính vừa tự đại vừa tự ti, vừa mẫn cảm lại cố chấp mà ta từng gặp. Dựa vào đâu bắt ta phải tiêu tốn tâm huyết của 99 thế giới chỉ để đối phó với hắn?!”

Nàng càng nói càng tức, dứt khoát thề:
“Được! Ta, Mễ Khâu, cho dù có thất bại, có chết tại thế giới này, vĩnh viễn không thể quay về hiện thực, ta cũng tuyệt đối không dùng đến chức năng lưu tr của ngươi một lần nào hết!”

“Nhưng rất có thể ngươi sẽ phải dùng vô số lần.”

“…… Được rồi, ngươi biến đi.” Mễ Khâu mặt mày dữ tợn hơn cả trong bức họa đang cầm.

Nàng nghiến răng nghiến lợi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Là người đã làm việc với hệ thống nhiều năm, nàng hiểu rõ chân lý: trên đời không có bữa ăn nào miễn phí. Hệ thống thu hồi toàn bộ đạo cụ, chỉ để lại một chức năng “có vẻ như vô dụng nhất” – rất có thể là đang cố tình nâng cao độ khó ở ải cuối cùng, cản trở nàng thông quan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play