Lục Thương cảm giác bản thân mình đang được ngâm trong một loại chất lỏng ấm áp thoải mái, giống như trở về thời kỳ thai nhi đang nằm trong bụng mẹ, giữa bầu nước ối ấm nóng.

Nhưng rất nhanh, một giọng nói giễu cợt vang lên trong đầu hắn, phá vỡ giấc mộng đẹp vừa mới hình thành.

Người nhân tạo, sao có thể có mẹ?

Hắn cảm nhận được một đôi tay mềm mại lướt qua từng sợi tóc, tinh tế xoa nắn phần tóc dính đầy bọt biển của mình, từ đỉnh đầu chải xuống tận cổ.

Không được, chỗ đó không được, không thể để cô ta nhìn thấy!

Lục Thương cố gắng mở to mắt, hình ảnh phản chiếu vào mắt có chút mơ hồ. Hắn chớp chớp mắt, rồi mới dần nhìn rõ cảnh vật.

Trước mắt là một căn phòng tắm nhỏ hẹp.

Những viên gạch màu hồng đào sắp xếp thành hình trái tim ngộ nghĩnh trên bức tường phòng tắm, chiếc gương trên bồn rửa mặt phản chiếu ánh sáng hồng nhạt quái dị từ đèn trần.

Hắn phát hiện bản thân gần như hoàn toàn trần truồng, nằm ngửa trong bồn tắm, một đôi tay dịu dàng đỡ lấy đầu hắn, giúp hắn gội sạch tóc.

Và chủ nhân của đôi tay ấy, chính là cô gái tóc vàng mà hắn từng mơ hồ thấy trong cơn mê man.

Cô mở to đôi mắt xanh biếc lấp lánh, trên khuôn mặt không chút che giấu, tràn đầy niềm vui thuần khiết.

“Anh tỉnh rồi sao?”

Bùi Hoàn cúi đầu nhìn hắn, hàng mi vàng óng dưới ánh đèn gần như trong suốt.

“Ưm...”

Lục Thương thử lên tiếng, nhưng cổ họng đau rát, chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

“Đau ở cổ họng à? Đừng nói gì hết, uống nước trước đi.”

Bùi Hoàn lúng túng với đôi tay đầy bọt biển, cô nhẹ nhàng đặt đầu Lục Thương dựa vào thành bồn tắm, rồi nhanh nhẹn chạy ra ngoài, tìm nước và dung dịch dinh dưỡng.

Trên tivi LCD trước giường vẫn đang phát tin tức không ngừng.

Có lẽ là do tối qua Bùi Hoàn vô tình nhấn nút tổng nguồn điện mà quên tắt tivi, nên bây giờ vừa có điện, nó liền tự động phát tin liên tục. Nhưng hiện tại, Bùi Hoàn hoàn toàn không quan tâm đến nó, trong đầu cô chỉ đầy ắp hình ảnh thiếu niên đang nằm trong bồn tắm kia.

“Theo phóng viên của đài chúng tôi đưa tin, con trai út nhà họ Lục là Lục Thương đã qua đời vì tai nạn ngoài ý muốn...”

Bùi Hoàn lục tung đống rác, cuối cùng cũng tìm được gói dung dịch dinh dưỡng còn sót lại.

“Để an ủi cặp vợ chồng đau buồn tột độ, hôm nay, con trai đầu là Lục Cung người đang điều dưỡng cơ thể tại ốc đảo, đã khẩn cấp trở về nhà...”

“... Lục Thương, con út của Lục gia, từng được ca ngợi là thiên tài âm nhạc xuất chúng. Năm mười tuổi, cậu ấy đã giành được... sáng tác nổi tiếng nhất...”

Bùi Hoàn pha vội một ly nước lọc tinh khiết.

“Theo thông tin mới được tiết lộ, con trai đầu tiên Lục Cung của Lục gia còn có thiên phú âm nhạc kinh người hơn nữa. Bản nhạc mới của anh ấy là 'Rain' sẽ được công bố sau một tháng...”

Bùi Hoàn cầm ly nước và dung dịch dinh dưỡng, hấp tấp chạy vào phòng tắm.

Chỉ trong thời gian ngắn, thiếu niên vừa dựa vào thành bồn tắm nay đã yên lặng nằm dưới làn nước, mái tóc đen dập dềnh, ở khóe môi xuất hiện từng chuỗi bong bóng trong suốt, tựa hồ đang cố gắng tự dìm chết bản thân.

“Đừng nghĩ quẩn mà!”

Bùi Hoàn hoảng hốt, ném cả ly nước và dung dịch dinh dưỡng xuống đất, bước nhanh về phía trước. Trong làn nước bắn tung tóe khắp nơi, cô lao tới kéo mạnh thiếu niên trong bồn tắm lên.

“Tôi vừa mới tắm rửa cho anh xong mà!”

Lục Thương lặng lẽ nằm trong làn nước, ý thức của hắn dường như tan chảy theo dòng nước.

Những bọt biển nổi lơ lửng trên mặt nước che đi thân thể trắng bệch của hắn, hắn cảm giác bản thân dường như nhận được một sự an ủi mong manh yếu ớt.

Trong khoảnh khắc ấy, rất nhiều thứ lướt qua trong đầu Lục Thương.

Bao gồm cả cuộc đối thoại rời rạc trước khi chết những lời nói chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng lại thật sự làm hắn cảm thấy bối rối và hoang mang.

Mà chủ nhân của cuộc đối thoại ấy, chính là cô gái tóc vàng xa lạ kia, hình như cô vừa ra ngoài lấy nước cho hắn.

Thật kỳ lạ, tại sao cô ấy lại đối xử tốt với mình như vậy mà không cần lý do? Còn nói mấy lời kỳ quặc như muốn yêu thương mình, mang lại hạnh phúc cho mình, nghe thật ghê tởm?

Cô ấy có hiểu những lời nói ấy mang theo trách nhiệm gì không?

Cô ấy rốt cuộc làm vậy là vì cái gì chứ?

Trên người hắn còn có cái gì đáng giá để bị lừa gạt sao?

Tiếng TV mơ hồ vang lên từ phòng ngủ trong phòng tắm nhà xưởng lớn, Lục Thương lại lần nữa căm hận chính mình có thính lực nhạy bén.

“Hôm nay, con trai đầu nhà họ Lục vốn định cư lâu dài ở rừng rậm tinh cầu đã vội vã trở về nhà…”

Căn bản không phải là hôm nay mà là nửa năm trước, Lục Cung người đã mất tích từ nhỏ đã được tìm thấy và trở về.

“Lục Thương con út nhà họ Lục, vẫn luôn được ca ngợi có tài năng âm nhạc xuất chúng, năm mười tuổi đã nhận được giải Morley vàng đặc biệt, khúc nhạc thành danh của hắn…”

Phím đàn đen trắng cùng những dây đàn lấp lánh ánh sáng lạnh hiện lên trước mắt hắn, cùng với chiếc ghế cứng, bản nhạc màu trắng, suốt ngày đêm luyện tập khiến đầu ngón tay hắn không lúc nào không sưng đỏ. Cái gọi là tài năng âm nhạc xuất chúng kia, chẳng qua là dùng từng tầng mồ hôi để gượng ép mà xếp thành. Nhưng dù như vậy, hắn vẫn không thể nhìn thấy nụ cười trong mắt cha mẹ.

“Luyện tập thành thế này mà chỉ có trình độ thế này thôi sao?”

“So với anh trai của mày thì kém xa lắm…”

“Nếu anh trai mày còn sống thì tốt rồi!”

“Sao không phải là mày chết chứ?!”

Đúng vậy, khi đó hắn cũng đã từng nghĩ: Vì sao người chết không phải là chính mình, mà lại là anh trai.

Nếu là Lục Cung, đó hẳn sẽ là một gia đình hạnh phúc chứ không phải là gia đình ba người như kẻ thù, giày vò lẫn nhau.

Chỉ là sau này, Lục Thương mới biết được, hóa ra hắn chỉ là một người được tạo ra từ máu cuống rốn của anh trai, chẳng qua chỉ là một sản phẩm thay thế, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Hắn vốn dĩ không xứng đáng để tồn tại.

Giống như Lục Cung từng nói.

“Nếu không phải vì tao lạc mất từ nhỏ, thì căn bản đã không có mày.”

“Mày chính là đồ ăn cắp, kẻ đã trộm đi cuộc đời người khác!”

Lục Thương không muốn nghe nữa, hắn trượt người xuống, chôn đầu vào trong tay.

Trong khoảnh khắc dòng nước tràn vào, ngũ quan hắn bị tước đoạt.

Giữa khoảng cách miệng mũi và phổi truyền đến áp lực buộc hắn phải phun ra mọi suy nghĩ.

Trong đầu hắn cuối cùng cũng trở nên thanh thản.

Ngay lúc ý thức của Lục Thương dần tan rã, một bàn tay quen thuộc đột nhiên túm chặt cánh tay hắn, mạnh mẽ kéo hắn lên.

Bọt nước bất ngờ xộc vào miệng mũi, Lục Thương bị sặc đến ho khan không ngừng, bên tai vang lên tiếng kêu kinh hoảng của thiếu nữ.

“Đừng nghĩ quẫn mà!”

“Tôi vừa mới tắm rửa xong cho anh mà!”

Nước mắt hoà lẫn cùng nước dâng lên khoé mắt, thế giới trước mắt trở nên mơ hồ.

Lục Thương yếu ớt thở dốc, bóng dáng bố trí khắp bốn phía lướt qua trước mắt hắn, kết hợp với lời thiếu nữ buột miệng thốt ra, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, như bị ai đó đánh mạnh vào đầu.

À, hắn hiểu rồi.

Cứu hắn.

Hóa ra là vì thèm khát cơ thể hắn mà thôi.

Tóm lại, sau một hồi thao tác cực hạn, Bùi Hoàn cuối cùng cũng kéo giá trị sinh mệnh của Lục Thương về mức an toàn.

Cô cho hắn uống nước rồi rót thuốc bổ, lại giúp hắn lau khô người. Cuối cùng, cô dùng chăn đơn bọc kỹ người hắn lại rồi ôm hắn lên giường.

Trong lúc này, tâm linh chi hữu của cô vẫn luôn ngoan ngoãn mặc cho cô muốn làm gì thì làm.

Nói là thuận theo thì có vẻ không đúng lắm, ngược lại giống như vô lực phản kháng, tâm như tro tàn, mặc kệ mọi chuyện xảy ra.

Chỉ là vốn dĩ cô cũng không định làm gì quá đáng với hắn.

Lục Thương được nhẹ nhàng đặt lên giường, chiếc khăn trải giường ướt át dính vào lồng ngực hắn, để lộ ra làn da trắng muốt mịn màng, dưới ánh đèn mờ ảo trông đến mức gần như chói mắt.

Hắn ngửa đầu nhìn lên trần nhà hơi mím môi, không nói lời nào.

Bùi Hoàn âm thầm tán thưởng: Không thể không nói, mặc dù tâm linh chi hữu của cô không phải là một cô gái, nhưng nhan sắc của hắn, đúng là rất xứng đôi với cô!

Cô rất tự nhiên chỉnh lại phần chăn trên ngực hắn, còn tỉ mỉ buộc ở xương quai xanh của hắn một chiếc nơ con bướm đối xứng hoàn hảo.

Nhìn ánh mắt đầy khó tả của Lục Thương, Bùi Hoàn vừa lòng lên tiếng: “Tuy rằng tôi là người mà anh có thể tin tưởng trăm phần trăm, nhưng là con trai thì ra ngoài cũng phải biết tự bảo vệ bản thân, hiểu chưa!”

Lục Thương vốn đã không thể mặc lại quần áo cũ được nữa, tuy rằng tạm thời có thể che bằng chăn, nhưng chung quy vẫn là không tiện.

Bùi Hoàn mở điện thoại second-hand mà cô mới kiếm được không lâu, bấm vào dịch vụ giao hàng. Cửa hàng gần đó vì buôn bán ế ẩm nên đã đóng cửa từ lâu rồi.

Nếu đặt ở cửa hàng xa hơn, phí vận chuyển còn mắc hơn cả bộ quần áo, mà Bùi Hoàn thì đang nghèo rớt mồng tơi, không có tiền.

"Tôi đi hỏi bà chủ mượn tạm bộ quần áo." Bùi Hoàn nói với Lục Thương, người đang bị bọc kín như một con tằm trên giường, mắt ngơ ngác như đang tự hỏi cuộc đời, “Chờ một chút, tôi sẽ về ngay.”

Ở dưới lầu, bà chủ đã cuốn tóc lên một nửa, hững hờ liếc mắt lên hỏi:

“Bộ trên phòng tắm làm gì sao mà cả người ướt nhẹp thế?”

"Không có làm gì hết, chỉ là bạn bè thuần khiết thôi." Bùi Hoàn phản bác, “À đúng rồi, bà chủ, chỗ bà còn quần áo dư không?”

“Làm gì mà chơi tới mức ướt cả quần áo thế? Mấy đứa bây có cần thô bạo vậy không? Không biết thương hoa tiếc ngọc à?”

“Đã nói là không có làm bậy mà!”

Thiếu nữ pháp sư ma thuật quang minh căn bản không hề có dịch vụ làm màu vàng kiểu đó!

“Tự động bán hàng không phải có quần áo sao?” Bà chủ thuận miệng đáp, “Mua cho tiểu tình nhân của cô một bộ đi.”

“Không phải tiểu tình nhân mà.” Bùi Hoàn bỏ cuộc, suy nghĩ tới mấy bộ quần áo đặc sắc ở máy bán hàng tự động, cô mở miệng nói, “Hơn nữa mấy cái mảnh vải đó, căn bản không tính là quần áo đâu. Nếu mà tôi đưa mấy cái kiểu này cho người khác mặc thì chắc chắn sẽ bị coi như biến thái luôn ấy!”

“Thế thì hết cách, chẳng lẽ cô nghĩ tôi ở đây sẽ có quần áo gì đứng đắn chắc?” Bà chủ cười quyến rũ, cong môi đầy phong tình, thong thả đứng dậy, bộ sườn xám ren hở hững trên người càng làm tăng thêm vẻ gợi cảm khó tả.

Không còn cách nào, Bùi Hoàn đành phải mò đến máy bán hàng tự động, thử xem có vận may không.

Máy bán hàng tự động nội y trông không khác gì mấy cái máy gắp trứng đồ chơi, chỉ là bên trong bán không phải đồ chơi mà là mấy món đồ... sáp sáp kỳ quặc.

Bùi Hoàn cẩn thận xem kỹ tờ hướng dẫn dán trên máy, nhìn từng kiểu mẫu trang phục. Bộ mèo mèo lông xù, dù nhìn lông xù xù thật đấy, nhưng trên người may mặc thêm vào còn không có lấy một cái đuôi nữa, bỏ qua. Bộ hộ sĩ hường phấn, tuy kèm theo kim tiêm và đạo cụ, nhưng phần ngực chỉ có mỗi một trái tim to đùng, bỏ qua. Bộ uyên ương hí thủy hồng sa yếm, mỏng đến nỗi gần như chẳng che được gì, bỏ qua.

A, cô vừa nhìn thấy gì thế này, ma pháp thiếu nữ màu trắng thuần khiết, dụ hoặc quá thể! Loại đồ vật tà ác như thế này sao có thể tồn tại trên đời được chứ, không được không được…

Sau một hồi hoa mắt chóng mặt, mặt đỏ tim đập mà loại dần từng cái, cuối cùng, Bùi Hoàn tìm được bộ hợp lý nhất là bộ bác sĩ.

Bộ blouse trắng đơn giản, cực kỳ hợp lý.

Dù là chân trần, nhưng vải vóc nhiều xem như tạm chấp nhận được.

Bùi Hoàn đưa bộ đồ bác sĩ vào khe nhận tiền, vui mừng quét mã thanh toán, vặn nút.

Một quả trứng tròn vo màu trắng rơi ra.

Cô mở ra xem, đúng là một bộ blouse bác sĩ rất bình thường, nhưng... chỉ nhìn mặt trước thôi.

Vì sao ư? Vì bộ quần áo này căn bản không có mặt sau! Phần lưng chỉ có mấy sợi dây mảnh đến mức đáng thương!

Nếu để cho tâm linh chi hữu mặc vào…

Không được! Cô vừa nghĩ thôi mà đầu đã hiện đầy hình ảnh rồi! Quan hệ thuần khiết nguy hiểm cực kỳ luôn đấy!

Tại sao bản vẽ sản phẩm lại không vẽ rõ ràng hơn chút chứ!

Bùi Hoàn nghiến răng, cảm thấy mảnh vải trong tay nóng như phỏng tay vậy. Cô ngừng lại một lát, sau khi suy nghĩ ngắn gọn thì lại mua thêm một quả trứng y hệt.

Mở ra, rồi ghép hai bộ áo blouse trắng đơn mặt lại với nhau.

Như vậy thì không phải có mặt sau rồi sao? Có khi nào cô thật sự là thiên tài chưa thành danh không?

Bùi Hoàn ra hiệu cho Lục Thương cách mặc hai bộ quần áo đó như thế nào.

“Mặc cái này trước, rồi mặc cái kia sau có hiểu chưa?”

Lục Thương vụng về ôm hai bộ quần áo, dây trắng mảnh mảnh lủng lẳng qua kẽ tay, lay động. Trong thoáng chốc, hắn cảm thấy mình thực sự không thể nào hiểu nổi.

Bùi Hoàn đọc hiểu được ánh mắt của hắn, cô ngượng ngùng gãi gãi mặt, “Nếu không thôi vậy, chăn cũng tốt mà.”

“Có, có, kim... chỉ không?”

Lục Thương khàn giọng hỏi, đầy khó nhọc.

Hắn từng bị tiêm vào một loại độc tố thần kinh cực kỳ nguy hiểm, sau đó bị đuổi khỏi nhà họ Lục. Từ đó, hắn liên tục bị sát thủ do Lục Cung thuê đuổi giết. Sau khi bị thương nặng, rơi xuống sông, hắn trôi dạt suốt một thời gian dài, mãi cho đến khi được Bùi Hoàn cứu lên bờ.

Tuy rằng không biết vì sao bản thân mình đến giờ vẫn còn tồn tại. Có thể là do vận may sót lại, nhưng cũng có lẽ là nửa đời sau, hắn chỉ có thể sống lay lắt gian nan mà tàn tạ như thế này.

Nếu Bùi Hoàn biết hắn đang băn khoăn, nhất định sẽ nói cho hắn rằng, ở thế giới của những thiếu nữ pháp sư ma pháp quang minh này, căn bản không tồn tại những lý lẽ đó. Chỉ cần có tình yêu, chỉ cần có tình yêu, là có thể chữa lành mọi thứ.

“Kim chỉ sao? Có.” Bùi Hoàn bắt đầu lục tung khắp nơi trong phòng, cuối cùng ở một góc của hộp thuốc tìm thấy hộp kim chỉ. 

“Cho anh.”

Lục Thương gắng gượng thân thể mềm yếu ngồi dậy, hắn đắp chăn, trải phẳng khăn giường, dùng bút đánh dấu sơ qua trên mặt vải. Chỉ là vài động tác đơn giản thôi, nhưng toàn thân hắn đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.

Bùi Hoàn tiến lên giúp đỡ, “Như này cắt à?”

Lục Thương gật đầu ra hiệu.

“Sau đó gấp như vậy?”

“Luồn chỉ qua, chờ chút.”

“Được, được, sau đó khâu lên chỗ này nữa hả?”

Dưới sự hướng dẫn của Lục Thương, rất nhanh, Bùi Hoàn đã làm xong một bộ quần áo đơn giản. Tấm chăn mỏng màu xanh nhạt được dùng làm vải chính, phần cổ áo thì ghép thêm vải trắng của áo blouse. Nếu không để ý tới mấy đường may vụng về và phần tay áo hơi lệch, thì đây chính là một bộ quần áo rất bình thường.

“Thật là giỏi quá!”

Bùi Hoàn hưng phấn mà khen ngợi.

Trước đây, khi còn ở trong Thế giới Thiếu nữ Pháp sư Quang minh, cô từng nhận được lời mời tham gia Thiên tài thiết kế sư, nhưng vì bản thân vụng về, không giỏi việc may vá, nên đã từ chối. Sau đó, đoàn làm phim còn mời mấy chuyên gia tới dạy cô, nhưng kết quả là chẳng ai dạy nổi.

Ấy thế mà dưới sự chỉ dẫn của Lục Thương, cô lại có thể trong thời gian ngắn làm ra một bộ quần áo khá giống, khiến Bùi Hoàn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Chỉ là vài mánh lới vặt vãnh thôi, chẳng có gì đáng gọi là lợi hại cả.

Lục Thương lắc đầu nói.

“Những chuyện đó không quan trọng.”

“Quan trọng nhất là chỉ số hạnh phúc của anh đang tăng lên.” Bùi Hoàn cầm tay Lục Thương, đôi mắt long lanh ánh lên tia sáng, “Anh cảm thấy vui vẻ, thì rất nhanh sẽ khỏe lên thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play