Tòa nhà chọc trời cao vút, trụ sở của công ty Hoàn Mỹ Tạo Tinh.
“Vậy nên, cô định vị mình là một ma pháp thiếu nữ hệ Quang Minh, lại còn từng đoạt giải nhất tại cuộc thi Ma pháp thiếu nữ quốc dân được yêu thích nhất?”
Người đàn ông trung niên với gương mặt âm trầm đẩy gọng kính phản quang bằng ngón tay máy móc đã được cải tạo. Giọng nói của ông ta nhấn từng từ, mỗi âm tiết đều chứa đầy hoài nghi.
“Là như vậy đấy.”
Thiếu nữ tóc vàng nhạt ngồi đối diện mỉm cười lấp lánh, cô búng tay một cái, trên lòng bàn tay xuất hiện một ngôi sao lấp lánh.
Ngôi sao rực rỡ khúc xạ bảy sắc cầu vồng, xoay nhẹ trong lòng bàn tay cô, khẽ khàng thực hiện điệu nhảy tap dance.
Ánh sao nhè nhẹ phản chiếu vào đôi mắt xanh thiên lam của cô, như thể cũng đang phát sáng.
“Chỉ có trình độ này thôi à?”
Người đàn ông trung niên với gương mặt như đưa đám chính là Thận Thụ, không chút lưu tình buông lời chê bai: “Chuyện này, chỉ cần gắn một cái đèn chiếu hình vào lòng bàn tay là làm được.”
Vừa dứt lời, ống tay áo vest đen của ông ta xoay tròn, để lộ cánh tay máy màu bạc.
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của cô gái, lòng bàn tay ông ta đầu tiên phát ra ánh sáng mờ nhạt, rồi sao Thủy, sao Kim, sao Hỏa, sao Mộc, sao Thiên Vương và các hành tinh lớn lần lượt xuất hiện, hợp lại thành Thái Dương hệ. Mặt trời và các hành tinh quay vòng, tiếp theo, thiên hà co lại và bắt đầu chảy xuôi, xoay nhẹ trong lòng bàn tay ông ta.
Cô gái tóc vàng chính là Bùi Hoàn, kinh ngạc bật dậy.
Cô cẩn thận nhìn dải ngân hà trong tay Thận Thụ, vẻ đẹp tinh tế và huyền ảo ấy hoàn toàn vượt xa ngôi sao của cô.
Đúng là gặp phải cao thủ rồi.
Dù có hơi nản lòng, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và nói: “Ván này tôi thua. Nhưng tôi còn có kỹ năng đặc biệt khác.”
Thận Thụ thu lại hình chiếu trong tay, đan mười ngón tay lại trước mặt, điềm đạm nói: “Vậy thì thể hiện cho tôi mở mang tầm mắt đi.”
“Love.”
Bùi Hoàn hít sâu một hơi, tạo dáng biến thân kinh điển của ma pháp thiếu nữ, cô nhắm mắt lại, hàng mi vàng ánh kim toát ra một lớp bóng nhẹ, một ngôi sao nhỏ xoay tròn bay ra từ đôi tay đang chắp trước ngực.
Sau đó, ngôi sao ấy bay thẳng vào giữa trán, ánh sáng ngày một rực rỡ, gần như bao trùm cả người cô.
“a--nd Peace!”
“Thần nữ của ánh sáng, người gìn giữ tình yêu và công lý, hãy cho tôi mượn sức mạnh của người!”
“Có đức tin, trí tuệ, dũng khí! Và nụ cười rạng rỡ không gì sánh được!”
Cùng với lời tuyên thệ đầy khí thế, mái tóc dài màu vàng kim của cô tung bay không gió, phía sau hiện lên một dải nơ bướm màu trắng.
Cô ôm lấy cơ thể, ánh sáng thánh khiết lan tỏa xung quanh, hình dạng chiếc váy phồng dần hiện ra, kéo dài phía sau như tà áo choàng phủ đầy ánh sao, nhẹ nhàng lay động theo gió.
Cuối cùng, một luồng sáng hiện lên, từ sau lưng cô bung ra một đôi cánh thiên thần nửa trong suốt.
Cô mở mắt, đôi mắt lam như ngọc lấp lánh, đôi cánh trắng tinh phía sau bất ngờ mở rộng, vô số ánh sao từ không trung đổ xuống.
“Quang Minh mỹ thiếu nữ, lên sàn!”
Chưa đợi Bùi Hoàn hoàn tất tư thế kết thúc khi hạ xuống đất, Thận Thụ đã lên tiếng.
“Dù tôi không hiểu vì sao màn biến thân của cô lại dài dòng thế, trong khi hiệu quả chỉ kéo dài đúng 1 giây.” Ông nói bằng giọng điệu như thể bị nhức đầu, mặt không biểu cảm chê: “Nhưng nụ cười thì quá chói, lời thoại quá sáo, màn biến thân thì chẳng có gì mới lạ, e là đến cả mấy đứa trẻ ba tuổi cũng không thích.”
“À mà, cô không chỉ có một bộ trang phục đó thôi chứ? Thật sự là……” Thận Thụ dừng một chút, rồi không chút nể nang nói tiếp, “Quá keo kiệt.”
“Sao có thể?”
Bùi Hoàn ôm ngực như thể vừa bị đâm một nhát chí mạng, không phục phản bác.
Thực ra, trước khi xuyên qua đến thế giới tinh tế này, cô từng ba lần liên tiếp đứng đầu bảng xếp hạng Ma pháp thiếu nữ được yêu thích nhất của ba giới. Không chỉ trẻ con mà đến cả người lớn cũng cực kỳ thích cô.
Ngay cả đám dị thú hắc hóa đứng phía đối diện cũng từng gào lên khiêu khích: “Này, cái ma pháp thiếu nữ kiêu ngạo kia, đừng tưởng tôi không thấy! Cô được yêu thích ghê gớm lắm đúng không!”
“Sao lại không chứ?” Thận Thụ thờ ơ đáp lại, “Chỉ là, một bộ trang phục đổi tới đổi lui thì cũng nhàm chán đến mức khiến tôi muốn ngủ.”
Như để chứng minh lời nói của mình, ông vung tay lên người, bộ vest đen được cắt gọn gàng tức khắc biến thành bộ đồ ngủ sọc xanh xen trắng.
Thận Thụ hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của Bùi Hoàn, ông lại vung hai tay xuống, bộ đồ ngủ xanh trắng liền lập tức cắt thành đồng phục bóng chày, rồi thành trang phục cưỡi ngựa kiểu Anh quý tộc,
Rồi sang trang phục tài xế máy móc, quần áo mặc ở nhà để nghỉ ngơi…
Tốc độ thay đổi trang phục càng lúc càng nhanh: tạp dề trần trụi, vest kim cương hồng rượu, lễ phục dạ hội xa hoa, trang phục ông già Noel, trang phục bondage gợi cảm, trang y tá màu hồng…
Hàng loạt trang phục lần lượt biến đổi, như tạo thành tàn ảnh lướt qua, gần như khiến mắt Bùi Hoàn hoa cả lên.
Từ từ, dường như có vài thứ kỳ lạ đang xen lẫn vào đó!
Bùi Hoàn chớp chớp mắt, có chút nghi ngờ, nhưng cảm xúc dâng lên mạnh mẽ nhất trong lòng lại là kinh ngạc và thán phục.
Thật sự lợi hại quá đi! Đây là tinh tế sao?
Quả nhiên là cô không làm được tới trình độ đó.
Cô gái kia một bộ dạng ma pháp thiếu nữ biến thân lại bị anh ta một loạt thao tác khiến nhìn như một trò chơi giả biến trang vụng về, mà bản thân cô thì cứ như một kẻ nhà quê lần đầu lỡ bước vào thế giới tinh tế ngăn nắp sáng bóng.
Bùi Hoàn không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc thần kỳ như ma pháp này.
Cho đến cuối cùng, Thận Thụ lại một lần vung nhẹ tay, quần áo trên người lần nữa dừng lại ở hình dạng ban đầu là bộ vest màu xám đen, anh mệt mỏi nâng nhẹ mí mắt, “Cô còn có gì muốn nói không? Không có thì người tiếp theo đi.”
"Đừng vội như vậy mà sang người tiếp theo chứ. Tôi, tôi còn biết hát, cũng có thể nhảy!" Bùi Hoàn vội vàng tranh thủ nói, “Mọi người đều nói nghe tôi hát xong thì tâm trạng sẽ tốt hơn.”
"Tâm trạng sẽ tốt hơn?" Thận Thụ cười khẩy một tiếng, đã bắt đầu chán tới chết mà đếm ngón tay, “Tôi không cần loại cảm giác vui vẻ mỏng manh như vậy, mà là cảm giác kích thích!”
“Kích thích hiểu không? Loại có thể khiến những kẻ đáng thương đầu óc tê liệt vì ảo giác giả thuyết kia như bị tiêm một mũi mạnh đến mức tỉnh cả người, khiến cho chút cảm xúc còn sót lại của bọn họ phải gào thét lên, để họ cảm thấy mình có lẽ vẫn còn sống.”
Thận Thụ nở nụ cười tràn ngập châm biếm, “Chỉ cần như vậy, bọn họ mới cam tâm tình nguyện mà đem tiền mặt từng bó từng bó đưa đến.”
"Kích thích?" Bùi Hoàn có chút không hiểu. Cô vừa mới tới tinh tế, rất nhiều chuyện đều mơ mơ hồ hồ.
Nhưng cô luôn cho rằng thần tượng và ma pháp thiếu nữ đều giống nhau, đều là nghề nghiệp yêu cầu tình yêu, có thể mang đến hy vọng, sao lại có thể liên quan đến kích thích được?
Thận Thụ nhìn vào đôi mắt xanh lam của thiếu nữ trước mặt, ánh mắt ấy trong trẻo, chân thành, là thứ thuần khiết vô tì vết mà có lẽ anh đã đánh mất từ khi còn bé.
Mái tóc vàng óng ánh của cô phát ra chút ánh sáng không vướng bụi trần, cứ như thể sinh ra là không biết “gian khổ nhân gian” viết như thế nào.
Trong lòng anh dâng lên một loại cảm xúc gọi là tàn bạo, anh có chút muốn nhìn thấy dáng vẻ cô gái tự xưng là ma pháp thiếu nữ này bị thực tại đập vỡ đến mức u ám.
Thận Thụ khẽ cười trong lòng, nhỏ giọng nguy hiểm nói, “Cô không biết đúng không, vậy để tôi cho cô một cơ hội quý giá để mở mang tầm mắt đi.”
Dưới sự điều khiển của anh, bức tường phía sau đột nhiên xuất hiện những nếp gấp, dần dần hiện ra bốn màn hình trong suốt có dạng khối vuông.
“Đây là bốn nhóm thần tượng mang lại lợi nhuận cao nhất công ty chúng tôi.”
“NO.1, nhóm Thiếu nữ Rớt San.”
Trên màn hình khối vuông tràn ngập làn sương đen, các cô gái mang nụ cười vừa đáng yêu vừa kỳ quái đồng loạt nhảy múa, những góc váy màu tím đen tung bay theo động tác, vòi bạch tuộc to lớn và thô ráp uốn lượn bò lên, để lại những vệt nước dính nhớp trên màn hình. Âm nhạc mang tính ma mị kết hợp cùng ánh sáng trắng bệch khiến người ta như bị đánh thức nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong tâm trí.
Chỉ nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ thôi, Bùi Hoàn còn tưởng mình đang ở thế giới cũ, đối mặt với dị thú cần tiêu diệt. Cô suýt nữa không kiềm được mà muốn tung chiêu ra tay!
Thì ra ở tinh tế, thần tượng thịnh hành là kiểu nhóm kích thích mãnh liệt thế này sao?
“NO.2, đội Chiến Binh Phun Trào.”
Các cô gái mang mặt nạ phòng độc phong cách gothic, vừa gào thét những câu như “Phun đi, xé toạc đi, hủy diệt đi” vừa vung vẩy súng phun nước khắp sân khấu. Nhưng từ nòng súng phun ra không phải là nước, mà là sương mù huỳnh quang rực rỡ đầy màu sắc. Giữa làn sương mù ấy, một cái đầu lâu phát sáng màu lục lơ lửng giữa không trung.
“NO.3, Rồng và Tinh Linh Cuồng Vũ.”
Hình ảnh hiện ra là một nhóm thiếu nữ đẹp đến hoàn mỹ, mang vẻ tinh linh kiều diễm. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là, trước khi bắt đầu nhảy múa, các cô sẽ hóa thân thành những con rồng khổng lồ gào rú, đồng loạt vung đuôi to thắt nơ bướm và vẫy mạnh những chi trước phủ đầy vảy vàng, tạo ra động tác gầm thét và múa vuốt.
“NO.4, Thần Tượng Đêm Khuya.”
Nhóm này thậm chí Bùi Hoàn còn không nhìn thấy hình ảnh, toàn màn hình đều là một mảnh mosaic. Cô chỉ có thể nghe thấy âm nhạc kéo dài đầy mê hoặc, như thể có ai đó đang dùng ngón út với móng tay dài mềm mại vẽ xoắn ốc chậm rãi trên trái tim cô.
“À, quên mất, cô vẫn chưa đến 20 tuổi, không được phép xem.” Thận Thụ thản nhiên bổ sung.
Nhưng mà nhóm này còn giới hạn 20 tuổi, rốt cuộc là kích thích đến mức nào chứ?! Đây mà cũng gọi là thần tượng nghiêm túc sao?
Bùi Hoàn thầm oán trong lòng.
“Tóm lại, đến giờ cô cũng nên hiểu rõ rồi đấy. Kiểu như cô, thần tượng chữa lành phong cách quê mùa căn bản chẳng có thị trường. Khán giả bây giờ hoàn toàn không còn tin vào mộng tưởng, cũng không cần cái kiểu cố gắng nỗ lực đâu. Họ càng muốn một thứ là cảm giác kích thích, thứ cảm xúc mạnh nhất, trực tiếp nhất.”
Giọng nói của Thận Thụ trầm thấp, mang theo sự dụ dỗ rắn rít, “Nếu cô đổi hướng thành kiểu ‘Ma pháp thiếu nữ sa đọa’, nói không chừng còn có cơ hội nổi tiếng đấy.”
“Thế nào? Có muốn suy nghĩ một chút không? Đây là một cơ hội rất tốt đấy.” Thận Thụ đưa ra điều kiện của mình, “Dù sao thì ngoại hình và vóc dáng của cô cũng không tệ lắm. Tuy không phải loại không thể thay thế, nhưng chí ít cũng không phải người mô phỏng. Chỉ cần trau chuốt thêm một chút, lấy thân phận thần tượng người thật ra mắt, rất có thể sẽ được yêu thích bất ngờ đó……”
“Không cần!” Bùi Hoàn mở to mắt nhìn thẳng Thận Thụ, đứng dậy. “Thật xin lỗi, đã làm phiền anh.”
Cô tiện tay tháo dải lụa nơ con bướm trên tóc, ma pháp lập tức được giải trừ, cô trở về hình dạng ban đầu.
Không trở thành thiếu nữ ma pháp sa đọa u ám chính là nguyên tắc của Bùi Hoàn, cô là thiếu nữ ma pháp ánh sáng, là người mang đến tình yêu và nụ cười cho mọi người.
Dù ở tinh tế không còn những cảm xúc tiêu cực hóa thành dị thú chờ cô tiêu diệt, dù khoa học kỹ thuật phát triển đến mức khiến thiếu nữ ma pháp mất đi lý do tồn tại, thì cô vẫn không thể quên sứ mệnh của mình.
Bùi Hoàn rời khỏi công ty tạo tinh giả.
Không trung của tinh tế vĩnh viễn u ám, mây đen dày đặc tích tụ suốt bao năm không tan. Cô đứng giữa màn mưa xám xịt, ngẩng đầu nhìn lên màn hình quảng cáo khổng lồ treo trên tòa nhà chọc trời, nơi một thần tượng giả thuyết nửa người nửa rắn đang dùng giọng nói kỳ quái và buồn cười để quảng bá sản phẩm.
“Ma pháp không hiệu quả? Hãy để công nghệ giải quyết! 88 ngày cải tạo, phẫu thuật phục hồi tuyệt đối mở bán!”
Biển hiệu đèn neon rực rỡ không chỗ nào không có, nhuộm màn mưa trong suốt thành một thứ ánh sáng rực kỳ hỗn loạn, cả bầu trời như bị tẩy bằng bút nước, loang lổ sắc màu bẩn thỉu lan tràn khắp nơi.
Bùi Hoàn cảm nhận rõ rệt sự lạnh lẽo và nhức buốt của từng giọt mưa đánh vào mặt, không khỏi thở dài trong lòng, hôm nay lại là một ngày thất bại trong việc trở lại nghề.
Cô từng nghĩ với chút kinh nghiệm tham gia bộ phim 《Thiếu Nữ Ma Pháp Ánh Sáng – Truyền Kỳ Thần Tượng》 trước đó thì việc phỏng vấn sẽ thuận lợi thôi.
Kết quả là, tinh tế hoàn toàn khác xa thế giới mà cô từng quen biết.
Biến thân cũng được, kỹ năng ma pháp đặc biệt cũng được, ca hát hệ chữa lành cũng được, tất cả đều đã quá đỗi phổ biến, cô chẳng thể mang đến cảm giác bất ngờ nào nữa cho mọi người.
Bùi Hoàn một lần nữa nhận ra cô thật sự, là một thiếu nữ ma pháp thất nghiệp.
Bộ đồ ướt sũng dính chặt vào da thịt, mang lại cảm giác cực kỳ khó chịu. Bùi Hoàn vén mái tóc ướt rượt lên, rồi bắt đầu bước về phía nhà trọ tạm bợ của mình.
Trong trận chiến cuối cùng với BOSS, cô đã mất đi ý thức. Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đã đến tinh tế và bằng cách nào cũng không tìm thấy đường quay về.
Lực lượng hạnh phúc tích tụ trong vì sao đã tiêu hao hơn phân nửa, hôm nay lại trải qua bao gian truân, e là chẳng còn lại bao nhiêu. Nếu không mau chóng thu thập lại năng lượng hạnh phúc của mọi người, cô sẽ không thể biến thân nữa.
Dưới các cuộc kiểm tra đo lường, chỉ số hạnh phúc của cư dân tinh tế lại rất thấp, khiến năng lượng sao trời trong người cô vẫn luôn ở mức thiếu hụt nghiêm trọng.
Bùi Hoàn không khỏi nhớ lại lời của Thận Thụ, sự kích thích, cô ủ rũ trầm tư. Liệu kích thích thật sự có thể mang lại hạnh phúc sao?
Ngay khi cô còn đang suy nghĩ xem có nên cân nhắc lại hay không, bên tai bỗng vang lên một âm thanh rất mỏng, rất nhẹ, lại trong trẻo đến lạ thường.
Tựa như cánh hoa hồng cuối cùng rụng xuống trong một khu vườn hoang vắng, như chiếc chuông gió pha lê trong suốt bị gió cuốn rơi khỏi mái hiên, hay như một vì sao đã tắt ánh sáng rất lâu chợt phát ra chút lấp lánh yếu ớt cuối cùng.
Đây là--
Đôi mắt cô mở lớn, không dám tin.
Đây chính là âm thanh của một tâm linh thuần khiết đang tan vỡ!
Trong thế giới của các ma pháp thiếu nữ như cô, vẫn luôn tồn tại một giả thuyết về “tâm linh chi hữu”.
Tâm linh chi hữu* của ma pháp thiếu nữ thường là những người con gái bình thường như bao người khác, tuy không có ma pháp, nhưng họ mang trong mình năng lực chữa lành trái tim con người.
(*) Tâm linh chi hữu: Người bạn của tâm linh, tức là người bạn hiểu và đồng cảm với tinh thần, là người có sự kết nối sâu xa trong tâm hồn.
Thường thì, khi ma pháp thiếu nữ chiến đấu dũng cảm ở tiền tuyến, thì tâm linh chi hữu lại ở hậu phương dùng cách của riêng mình để chữa lành và tiếp sức cho họ, chỉ duy nhất người đó mới có thể làm được.
Nhưng điều kỳ lạ là, dù cô từng là “thiếu nữ ma pháp quang minh” đứng đầu, Bùi Hoàn chưa từng nghe thấy được tiếng lòng của bất kỳ tâm linh chi hữu nào. Cô cũng chưa bao giờ tìm được tâm linh chi hữu định mệnh của mình.
Nói thật lòng, vào những lúc thấy đồng đội tay trong tay với người bạn tâm linh, cô luôn cảm thấy bản thân không thể nào giấu nổi sự ghen tị hiện rõ trên mặt.
Và giờ đây, cuối cùng cô đã nghe thấy nó.
Chỉ là tiếng lòng ấy lại đang tan vỡ!
Bùi Hoàn hít sâu một hơi, đôi chân bỗng khựng lại giữa dòng người, rồi đột ngột xoay người, lao thẳng về hướng sao trời đang chỉ dẫn!
Nước mưa lạnh buốt tạt vào gương mặt nghiêm nghị, từng giọt trượt xuống như vẽ nên một vết thương mờ trên làn da. Nước bẩn dưới chân bắn tung lên, ướt đẫm cả giày và tất.
Cô nghe rõ trái tim mình đang đập loạn nhịp, từng nhịp từng nhịp dội vang bên màng nhĩ.
Dừng lại đi! Đừng vỡ thêm nữa...!