Tuy rằng chiếc sa y này không thật sự phù hợp để làm vũ y, nhưng bất kể là thiết kế hay đường cắt đều thuộc hàng tinh xảo. Hơn nữa, Hà Y Y có tài ăn nói khéo léo, chẳng mấy chốc đã giúp tiêu thụ được toàn bộ sản phẩm.

Chờ đến khi nữ sinh từ Học viện Nông nghiệp ôm chiếc sa y trong tay, vẻ mặt hài lòng rời đi, thì học tỷ – người vừa khóc sưng mắt vì thất tình – cũng khẽ lau khóe mắt, rồi lập tức nở nụ cười tươi rói, dáng vẻ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, lại quay về như thường.

Thẩm Kiều và Chu Kiều không khỏi kinh ngạc, cùng nhau cảm thán.

Hà Y Y sau đó chia đôi số điểm tích lũy từ việc bán sa y: một phần cho mình, phần còn lại chia cho Thẩm Kiều.

Còn Thẩm Kiều thì chi trả phần còn thiếu của bộ vũ y.

Hà Y Y tiến lại gần, cười nói:

 “Cho chị đánh giá năm sao đi.”

Chu Kiều ngạc nhiên:

 “Ủa, bây giờ còn có hệ thống đánh giá trực tiếp à?”

Hà Y Y liền lấy ra một bảng nhỏ, trên đó đã có bản vẽ thiết kế bộ vũ y, chỉ còn trống một ô bên cạnh.

Cô nhanh chóng rút ra cây bút màu vàng, rồi đưa cho Thẩm Kiều:

 “Nào, vẽ năm ngôi sao, rồi ký tên vào nhé.”

Thẩm Kiều: …

Thật sự là — đánh giá năm sao.

Khi Thẩm Kiều đang vẽ ngôi sao, Chu Kiều đã líu ríu chạy đi xem quần áo. Cô không mấy bận tâm đến việc học tỷ có bạn trai thật hay không, thứ duy nhất khiến cô hứng thú chính là…

Giảm giá!

Chỗ nào có giảm giá, chỗ đó có mặt Chu Kiều.

Mua, mua và mua!

Trong lúc Chu Kiều đang thử đồ, Hà Y Y tiến đến bên cạnh Thẩm Kiều.

Tưởng rằng học tỷ muốn điều chỉnh lại bộ vũ y, Thẩm Kiều mỉm cười hỏi:

“Học tỷ có việc gì sao?”

Nhưng Hà Y Y không cầm theo kẹp hay thước dây như mọi khi, mà nghiêm túc nhìn Thẩm Kiều:

“ Chị có một thỉnh cầu, không biết em có đồng ý không?”

Thẩm Kiều hỏi:

 “Là gì vậy?”

Hà Y Y nói thẳng:

“ Chị muốn trả em 500 điểm mỗi tháng, hy vọng em có thể làm người mẫu cho chị.”

Năm trăm điểm!

Số điểm đó có thể đổi lấy vài ngày ăn uống thoải mái!

Với Thẩm Kiều – người vẫn đang ở giai đoạn nhiệm vụ tân sinh – thì đây đúng là một mức đãi ngộ hấp dẫn.

Tuy nhiên, cô không vội đồng ý:

 “Em chưa từng làm người mẫu, cũng không có kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này.”

Hà Y Y chỉ mỉm cười:

“Không sao cả. Em chỉ cần thỉnh thoảng ghé qua đây, để chị quan sát vóc dáng một chút, rồi thử mặc vài bộ đồ chị thiết kế là được.”

Thẩm Kiều ngạc nhiên:

“Học tỷ còn muốn tặng tôi quần áo, lại còn trả điểm cho em?”

Hà Y Y gật đầu:

“Đúng thế.”

Dù chưa tiếp xúc nhiều, Thẩm Kiều cũng nhận ra học tỷ là người khôn khéo, sẽ không bao giờ làm việc gì không mang lại lợi ích, liền hỏi: “ em có thể biết lý do không?”

Hà Y Y không giấu giếm, thản nhiên đáp:

 “Vì em thật sự xinh đẹp đến mức 'trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa'.”

Thẩm Kiều chớp chớp mắt.

Dù biết đây là lời khen, nhưng cũng phải thừa nhận, học tỷ dùng mấy cụm thành ngữ cổ điển này hơi… dày đặc. Chỉ trong một lúc mà đã “dìm cá ba lần”.

Cá cũng mệt rồi.

Hà Y Y nói tiếp:

 “Hơn nữa, tỷ lệ vóc dáng của em rất hoàn hảo, cực kỳ phù hợp với phong cách thiết kế của chị. Nếu bây giờ chị có đủ điểm, chắc chị đã 'mua đứt' em rồi.”

Cô nheo mắt cười:

“Bất cứ bộ đồ nào mặc lên người em đều trở nên bắt mắt. Đi ra ngoài chẳng khác gì quảng cáo sống. Thật ra, là chị đang lời đấy.”

Thẩm Kiều: …

Nếu học tỷ không theo ngành thiết kế thời trang, mà chuyển qua ngành thương mại, e là giới tài chính đã có thêm một ngôi sao rồi!

Sau khi xác định bộ vũ y của Thẩm Kiều, các bộ còn lại cũng nhanh chóng được chuẩn bị xong.

Chẳng bao lâu sau, tiệc chào mừng tân sinh bắt đầu.

Bữa tiệc được tổ chức ngay tại quảng trường trước cổng trường, không chỉ nhằm đón tiếp sinh viên mới, mà còn là dịp toàn thể sinh viên – giảng viên cùng nhau cổ vũ, và cũng để kiểm tra hiệu quả của các nhiệm vụ dành cho tân sinh.

Thẩm Kiều cùng các bạn đương nhiên không thể bỏ lỡ những tiết mục biểu diễn.

Trong khi một số người khác tất bật dựng sân khấu, chuẩn bị ánh sáng, đạo cụ, phục trang, thậm chí còn chuẩn bị cả máy tạo khói cho hiệu ứng, thì nhóm Thẩm Kiều tranh thủ thời gian ngồi ghế xếp phía dưới thưởng thức tiết mục, như thể đang ở buổi liên hoan nghệ thuật.

Tiết mục đang biểu diễn là một vở kịch ngắn.

Diễn viên chính không ai khác ngoài Hà Y Y – học tỷ mà họ đều quen biết.

Câu chuyện là một đoạn tình cảm giữa tài tử và giai nhân. Hà Y Y mặc phục trang lộng lẫy, tay trong tay với một nam sinh hóa trang thành thư sinh nghèo mặc áo vải thô. Hai người nhìn nhau đẫm lệ, khiến người xem nghẹn lời.

Nhậm Tiểu Phi – vốn đa cảm – vừa xem vừa rưng rưng:

 “Hu hu hu, sao lại chỉ vì không thi đỗ mà không thể thành thân? Yêu nhau thì phải ở bên nhau chứ!”

Chung Như bình thản đáp:

“Có lẽ ngày xưa khắt khe thật.”

Nhậm Tiểu Phi:

 “Hả?”

Chung Như chậm rãi nói:

“Học dốt thì đến vợ cũng không cưới được.”

Nhậm Tiểu Phi: …

Nước mắt lập tức… rút lui.

Chu Kiều vì quá hồi hộp nên tối qua không ngủ, giờ lại ngáp dài vì buồn ngủ, dựa vào vai Thẩm Kiều ngủ thiếp đi. Nhưng bị tiếng “hu hu” của Nhậm Tiểu Phi đánh thức.

Cô lơ mơ mở mắt, liếc nhìn lên sân khấu, vừa đúng lúc thấy Hà Y Y.

Thẩm Kiều đang an ủi Nhậm Tiểu Phi:

 “Yên tâm đi, mấy chuyện thế này đều có cái kết đẹp. Hữu tình nhân chung thành quyến thuộc.”

Chu Kiều nghe xong, theo phản xạ buột miệng:

“Có tình nhân… Ủa, học tỷ và bạn trai quay lại rồi hả? Lần này giảm giá mấy phần trăm?”

Nhậm Tiểu Phi: …

Thẩm Kiều: …

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo Chu Kiều vào lòng, cảm thấy cô gái này nên ngủ tiếp thì hơn.

Chờ tiết mục đó kết thúc, chính là đến lượt tiết mục vũ đạo 《 Bôn Nguyệt 》– một trong những tiết mục trọng điểm của buổi tiệc.

Thẩm Kiều nhẹ nhàng đánh thức Chu Kiều, rồi khẽ nói:

 “Chúng ta nên chuẩn bị rồi.”

Mọi người lập tức đứng dậy, chỉnh lại tay áo, lặng lẽ đi về phía hậu trường.

Lúc này, có một đoàn người đang men theo lối mòn giữa núi rừng sâu thẳm, lặng lẽ tiến bước.

Giang Nghi quận, đô úy Lệ Vi chau mày, đưa tay gạt nhẹ cành cây chắn trước mặt. Nhìn vào khu rừng rậm phía trước tối om, hắn không khỏi quay đầu hỏi người bên cạnh:

“Phía trước thật sự có người sinh sống sao?”

Người thủ hạ thân cận, đề hạt Ngô Bình lập tức gật đầu:

“Vừa rồi thuộc hạ đã sai người đi thăm dò, quả đúng là có.”

Lệ Vi hỏi tiếp: “Cụ thể trông ra sao?”

Ngô Bình chưa kịp trả lời thì đã ngoái đầu ra hiệu cho một tên tiểu binh phía sau.

Tên lính ấy lập tức rảo bước tới gần, thấp giọng bẩm báo:

“Khởi bẩm đô úy, nơi ấy… có nhà cửa, nhưng nhìn không giống nhà ở bình thường. Tường viện cao lớn, cổng cũng vô cùng đồ sộ. Bên trong thấp thoáng ánh sáng, trông rất... rất quái lạ. Thuộc hạ không dám lại gần, chỉ vội vàng quay về bẩm báo.”

Gã nói năng lấp lửng, trên mặt cũng lộ vẻ do dự, dường như chẳng tìm được từ ngữ thích hợp để diễn tả.

Lệ Vi không trách cứ, chỉ gật đầu trầm ngâm, rồi tiếp tục dẫn đầu tiến bước.

Bởi phía trước bị dãy núi chắn ngang, xưa nay chưa từng có người ở, nên đường mòn cũng không hình thành.

Ngựa không thể đi nổi, cả đoàn buộc phải xuống dắt bộ mà đi.

Lệ Vi khom người, tránh một cành cây vướng lối, đoạn than thở:

“Nếu lần sau còn muốn tới đây, chỉ sợ không thể cưỡi ngựa được nữa, phải đổi sang loại tọa kỵ khác thôi.”

Ngô Bình tò mò hỏi:

“Đại nhân, ngài đoán thử xem, người ở trong đó rốt cuộc là ai?”

Lệ Vi trầm mặc giây lát. Thầm nghĩ: “Ta thì biết gì chứ?”

Nhưng nhớ đến Đoạn Văn Tĩnh khi trước có thể thuận miệng bịa ra một cây trâm hoa bách hợp, Lệ Vi cũng không thể để lộ sự thiếu hiểu biết của mình trước mặt thuộc hạ.

Sau hồi cân nhắc, hắn đáp:

“Người đó chỉ dùng một chiếc trâm cài đơn sơ mà khiến người mê man không biết gì, đã là cực kỳ lợi hại. Ta đoán, dù không phải ẩn sĩ danh môn, thì cũng là cao nhân thoát tục.”

Ngô Bình từ trước tới nay một lòng kính phục đô úy, nghe vậy liền gật đầu như giã tỏi:

“Phải rồi, lời đại nhân chí lý. Nếu không phải ẩn sĩ, sao lại cư ngụ nơi hoang vu hẻo lánh như thế?”

Lệ Vi trầm giọng:

“Thân mang tuyệt kỹ mà không lộ diện với đời, dù nắm trong tay binh khí lợi hại cũng không tùy tiện sử dụng, thậm chí còn bỏ qua cả con ngựa bị cướp. Thế mới gọi là trí tuệ siêu phàm.”

Ngô Bình phụ họa:

“Thật là đại thiện.”

Lệ Vi gật đầu:

“Đúng thế.”

Giữa đêm sâu nơi núi Phượng Vĩ, một đô úy, một đề hạt cứ thế đối đáp với nhau, tự thuyết phục mình, cũng coi như định ra nhân thân cho kẻ chưa từng gặp mặt.

Ước chừng sau một nén nhang tiếp tục di chuyển, bỗng từ xa rực lên một luồng sáng lạ.

Mọi người sửng sốt. Lệ Vi phản ứng đầu tiên, hạ lệnh khẩn trương:

“Nguy hiểm! Mau trèo lên cây ẩn nấp!”

Do đã được Đoạn Văn Tĩnh dặn dò từ trước rằng chuyện tìm cao nhân phải giữ kín, nên người mà Lệ Vi mang theo đều là thân tín cận kề – không chỉ trung thành, mà còn rất thành thạo võ nghệ.

Lệ Vi vừa dứt lời, tất cả đã nhanh chóng hành động. Cả đoàn không phát ra chút động tĩnh nào, chỉ có tiếng lá cây xào xạc dưới chân nghe thoáng qua trong gió.

Lệ Vi hơi nhíu mày, đợi một lúc mà không thấy có dấu hiệu gì lạ. Bèn nhẹ nhàng rút thanh đao bên hông, vén lá cây ra quan sát.

Trước mắt hắn, hiện lên một cảnh tượng khiến người sững sờ.

Giữa rừng sâu, hiện ra một khu nhà cực kỳ rộng lớn. Dù từ khoảng cách này chỉ có thể nhìn thấy tường rào và cổng chính, nhưng quy mô ấy đã đủ để đoán rằng bên trong không phải nơi ở bình thường.

Trên tường cao ngất, ánh sáng trắng len qua kẽ hở, thấp thoáng bóng người lay động.

Lệ Vi trông thấy một đám nữ tử.

Các nàng mặc y phục lụa mỏng, váy nhẹ bay bay, tay áo dài thướt tha như khói sương lững lờ.

Một khúc nhạc trỗi lên.

Không rõ là nhạc cụ gì, cũng chẳng biết gọi tên làn điệu ấy ra sao, chỉ thấy nó du dương lạ lùng, êm ái khó tả.

Các thiếu nữ cũng theo nhạc mà múa.

Điệu múa ấy, Lệ Vi chưa từng gặp qua. Là người học võ, hắn chẳng phân biệt được hay – dở, cũng chẳng biết dùng lời hoa mỹ nào để ca tụng.

Chỉ là, khi sương mù trắng toát bắt đầu lan tỏa quanh các nàng, đô úy Lệ Vi liền đứng lặng người, hoàn toàn không thể dời mắt.

Đây… là gì?

Đây là cảnh tượng gì?

Người kia… là ai?

Dưới màn đêm tĩnh mịch, ngân hà lấp lánh, ánh trăng rạng ngời – nhưng tất cả cũng không sánh bằng dáng hình trong trẻo u huyền của những nữ nhân đang nhảy múa giữa màn sương trắng.

Lúc này, một nữ tử từ giữa đám bước ra, dáng người yểu điệu mà linh hoạt tuyệt vời.

Trong khoảnh khắc nàng vung tay tung váy, tựa như muốn thoát ly trần thế mà phi thăng.

Lệ Vi nhìn đến ngây người.

Dẫu lụa mỏng phấp phới che mặt, không thấy rõ dung nhan, nhưng ánh mắt Lệ Vi vốn tinh tường – xưa nay thiện xạ, nhắm đâu trúng đó – nên vẫn thấy rõ đôi mắt nàng.

Đôi mắt ấy, sáng trong và xinh đẹp khác thường.

Đặc biệt là khi nàng khẽ chớp mắt theo nhịp động tác, như có thể nhìn thấu lòng người.

Hàng mi cong dài kia… há phải người thường có được?

Lúc ấy, Thẩm Kiều vừa hoàn thành một động tác khó, nháy mắt chớp chớp.

Đang chuẩn bị thực hiện động tác tiếp theo, Nhậm Tiểu Phi tranh thủ hỏi nhỏ: “Kiều tỷ, chị sao vậy?”

  Cô khẽ nói với Nhậm Tiểu Phi đang đỡ mình:

“Không sao, chỉ là lông mi giả hơi lệch.”

Rồi hai người phối hợp ăn ý, Nhậm Tiểu Phi đỡ tay, Thẩm Kiều nhẹ nhàng xoay người lộn ra sau, để lại một đường cong tuyệt mỹ nơi không trung.

Khi thân ảnh cuối cùng khuất sau màn sương do máy tạo băng khô phun ra, mọi người dưới sân khấu vỗ tay rào rào như sấm.

Thẩm Kiều mỉm cười – bởi cô thấy trên màn hình di động có thông báo: nhiệm vụ hoàn thành, điểm tích lũy được cộng thêm.

Chút nữa thôi là có thể đi ăn thịt rồi!

Niềm vui… chỉ đơn giản vậy thôi.

Nhưng trên cây, Lệ Vi vẫn còn chưa thể hoàn hồn.

Hai mắt hắn trợn tròn, cả người như hóa đá, đứng bất động hồi lâu.

Đến khi Ngô Bình cẩn thận khẽ lay gọi, Lệ Vi mới chậm rãi quay đầu lại.

Ngô Bình đỏ mặt, giọng run rẩy, nói chẳng nên lời:

“Đô... đô úy... chúng ta... chẳng lẽ... vừa gặp... tiên nữ?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play