[Đội trưởng, tìm được boss ẩn tàng rồi!]
Câu nói này khiến cuộc hỗn chiến trên bãi cỏ rộng lớn lập tức dừng lại.
Nhận ra giọng của đội viên, đội trưởng Hùng Bá che mặt, nghiến răng nói: “Thao! Cậu không tắt loa khu V kìa!”
Trong chốc lát, các dũng giả sống sót sau cuộc hỗn chiến tranh nhau chen lấn phóng về phía sâu trong rừng rậm.
Hạ Thanh ẩn mình trong bụi cỏ, nhìn bãi cỏ đầy "thi thể" của các dũng giả, đi loanh quanh xem còn trang bị nào nhặt được không.
Nửa giờ trôi qua, ngay lúc cô chuẩn bị đi nơi khác dạo một vòng, bãi cỏ yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng người nói chuyện, cô vội vàng nấp lại vào bụi cỏ.
Người của mấy câu lạc bộ vừa mới chạy vào sâu trong rừng đánh boss cách đây không lâu lại tràn vào bãi cỏ, số lượng người ít hơn gần một nửa so với trước đó.
[Đội trưởng Không Sợ: Vừa rồi Hùng Bá hạ gục boss ẩn tàng, nhưng đó không phải boss mấu chốt để đoạt khu.]
Đội trưởng Hùng Bá cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Rõ ràng anh ta đã giành được boss, nhưng hệ thống lại không thông báo khu V bị Hùng Bá chiếm lĩnh.
Theo kinh nghiệm, khu V chắc chắn còn một Đại Boss ẩn tàng khác.
[Đội trưởng Xưng Bá : Bản đồ khu V lớn như vậy, biết tìm ở đâu?]
Nói thì nói vậy, nhưng vì tranh đoạt khu V, dù phải đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra.
Khói lửa vô hình lại một lần nữa bao trùm, mấy câu lạc bộ có mặt ở đây âm thầm cử người đi tìm.
Đội trưởng của sáu câu lạc bộ không ai dám dễ dàng ra tay nữa, muốn giữ lại lực lượng để tiến đánh Đại Boss ẩn tàng.
Trong lúc nhất thời, cục diện trở nên giằng co.
Nhân viên còn lại của mấy câu lạc bộ đều căng thẳng thần kinh, sợ câu lạc bộ khác biết được tin tức về Đại Boss ẩn tàng trước một bước.
Hạ Thanh ngồi xổm sau bụi cỏ chờ đám người bọn họ rời đi.
Hiện tại không có hỗn chiến, cô khó mà có hành động lộ liễu.
Một người chơi tự do như cô mà kinh động đến người của mấy câu lạc bộ thì sẽ trở thành thịt nát dưới đao của bọn họ, bị bọn họ tập trung khai hỏa.
Nếu là ở kiếp trước, cô căn bản không sợ, nhưng không bột đố gột nên hồ.
Một người bạc cấp một đối mặt với vòng vây của nhiều thành viên câu lạc bộ như vậy, chết thì không chết được, trốn thì có thể trốn thoát, nhưng mục đích của cô là nhặt nhạnh chỗ tốt.
Bị phát hiện rồi thì làm sao mà nhặt nhạnh chỗ tốt được nữa.
Phải nghĩ cách chạy vào sâu trong rừng rậm, xem có phát hiện gì mới không.
Đột nhiên, mặt đất dưới chân cô rung chuyển…
Hạ Thanh đã trải qua vô số cảnh tượng tương tự, sắc mặt cô biến đổi.
Không còn để ý có bị phát hiện hay không, cô lao cực nhanhvề phía rừng rậm.
Ai mà ngờ được dưới chân cô lại chính là nơi ẩn giấu của Đại Boss ẩn tàng!
"Ầm ầm!" Tiếng động chấn thiên động địa vang lên cách mấy câu lạc bộ không xa.
Chờ đến khi bọn họ kịp phản ứng, Đại Boss ẩn tàng đã dùng thú quyền đập xuống đất, lực công kích bao trùm phạm vi mười cây số.
Thành viên của mấy câu lạc bộ không hề phòng bị, thanh máu lập tức tụt mất hơn nửa.
[Đội trưởng Hùng Bá: Tôi khinh! Trò chơi này thật là đê tiện!]
Đội trưởng Không Sợ chú ý tới bóng người màu bạc chợt lóe lên ngay trước khi Đại Boss ẩn tàng xuất hiện.
Anh ta thu lại ánh mắt kinh ngạc, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
[Đội trưởng Không Sợ : Đội Không Sợ mau trở về, Đại Boss ẩn tàng ở trong khu V.]
[Đội trưởng Xưng Bá: Dựa vào! Tìm nửa ngày trời thế mà lại giấu ở dưới chân, đội Xưng Bá tất cả lên cho tôi! Chiếm lấy khu V.]
[Đội trưởng Hoàng Cốc Lưu Dật: Tập trung tinh thần, không thể chắp tay nhường khu V cho người khác.]
[Đội trưởng Câu Lạc Bộ Thần Hi: Hoàng Cốc của cậu sắp sập tiệm đến nơi rồi, còn nói chuyện nhường hay không nhường cái gì.]
[Đội trưởng Hoàng Cốc Lưu Dật: Ngô Thế Dư, cậu im miệng.]
[Đội trưởng Thần Hi : OK, OK, tôi không nói nữa là được chứ gì.]
Đại Boss ẩn tàng thực lực cường đại, giết đến đỏ mắt, xử lý không ít thành viên câu lạc bộ.
Cuối cùng chỉ còn lại đội trưởng của sáu câu lạc bộ cùng mấy đội viên cốt cán.
Hạ Thanh chạy rất nhanh nhưng cũng không tránh khỏi mất máu.
May mắn là máu mất không nhiều, ảnh hưởng không lớn đến cô.
Cô đang định chạy sâu vào trong rừng rậm, không có ý định nhúng tay vào việc đánh bại Đại Boss ẩn tàng, thì một lưỡi đao vô hình từ sau lưng cô chém tới, mang theo khí áp cực lớn khiến cây cối xung quanh bị ép cong xuống.
Hạ Thanh điều khiển người bạc, thực hiện một cú lộn ngược ra sau hoàn hảo, chính xác tránh được đòn công kích của lưỡi đao, rồi nhanh chóng ẩn mình vào sâu trong rừng rậm.
Nhìn đội trưởng Không Sợ đang truy sát mình trên màn hình, trong mắt cô lộ vẻ kinh ngạc.
Anh ta không dẫn đội đi cướp Đại Boss ẩn tàng, đuổi theo cô làm gì?
Đội trưởng Không Sợ vốn quyết tâm muốn cướp bằng được địa bàn khu V, nhưng thực sự không nén nổi lòng hiếu kỳ, liền để lại đội viên, một mình đuổi theo bóng người màu bạc kia.
Quả nhiên, đó là một người bạc, lại còn là người bạc cấp một thuộc dạng người chơi tự do.
Không biết đã ẩn nấp bên cạnh họ bao lâu rồi, mà lại... lần đầu tiên anh ta gặp một người bạc có tốc độ di chuyển nhanh như vậy.
Hạ Thanh không muốn đối đầu trực diện với đội trưởng Không Sợ, nhưng không ngờ phía trước lại bị Hách Các, đội viên Xưng Bá vừa mới kết thù không lâu chặn đường.
Trước có sói sau có hổ, cô dứt khoát dừng lại trên cây, cũng may tên đội viên Xưng Bá kia đang tàn máu.
[Hách Các: Cuối cùng cũng bắt được cậu! Tiểu tử cậu cướp trang bị của tôi, hôm nay mạng của cậu nhất định phải mất trong tay tôi.]
[Đội trưởng Không Sợ: Cậu ấy cũng cướp trang bị của cậu?]
[Hách Các: Cũng? Chẳng lẽ cậu ấy còn cướp trang bị của anh? ] Cậu ta kinh ngạc kêu lên.
[Đội trưởng Không Sợ: Ừ.]
[Hách Các: "!!!" Tiểu tử này... lá gan cũng quá lớn rồi.]
Tai nghe của Hạ Thanh vang lên giọng của Hách Các, đội viên Xưng Bá: Đến cả đội trưởng Không Sợ cậu cũng dám cướp, mau xuống đây nhận lấy cái chết.
Lời cậu ta vừa dứt, bóng người màu bạc di chuyển theo hình chữ N, lượn quanh người Hách Các.
Hách Các tung ra mấy đòn tấn công nhưng đều không đánh trúng cô.
Sắc mặt cậu ta từ vẻ đùa cợt chuyển sang nghiêm túc.
Không chỉ là chạy trốn, tốc độ phản ứng của cô quá nhanh…
Đội trưởng Không Sợ đang định ra tay thì động tác chợt dừng lại.
Người bạc xuất hiện sau lưng Hách Các, tay nâng nồi rơi xuống, một đòn kết thúc.
Một giây sau, bóng dáng cô liền biến mất.
Vốn đã tàn máu, Hách Các chỉ còn lại một tia máu.
Ngay lúc cậu ta vừa kinh hãi lại vừa cảm thấy may mắn, một viên pháo bị ném xuống dưới chân cậu…
Hách Các: "!" Cậu nhảy dựng lên, đáng tiếc phạm vi nổ của pháo khá lớn, tia lửa trong đó đã làm cạn nốt tia máu cuối cùng của cậu ta.
Hách Các khó tin nhìn màn hình máy tính biến thành đen trắng, cậu ta... lại bị người bạc... phản sát!!
[Đội trưởng Không Sợ: Hách Các, cậu khinh địch rồi.]
Tai nghe truyền đến giọng của đội trưởng Không Sợ, đầu óc Hách Các hoàn toàn trống rỗng.