Tháng bảy ở Kinh Thị, tiết trời nóng nực ngột ngạt, người đi đường qua lại vội vã, ai cũng không muốn ở lâu dưới ánh mặt trời.
Hạ Thanh đứng trước cổng lớn của Câu lạc bộ Triển Thắng, ngửa mặt nhìn mấy chữ lớn rồng bay phượng múa đang phản chiếu ánh nắng, khẽ thở dài một tiếng, không thể không chấp nhận sự thật là cô đã xuyên thư.
Nửa giờ trước, cô tỉnh lại trong căn phòng được Câu lạc bộ Triển Thắng sắp xếp, nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, ký ức trong đầu mới khôi phục được một nửa thì đội trưởng Triển Thắng đã gõ cửa phòng.
Tiếng gõ cửa dồn dập, cô vội vàng mặc chiếc áo nịt ngực và quần áo để bên cạnh vào, vừa mở cửa còn chưa kịp nhìn rõ mặt người gõ cửa thì đã bị đuổi ra ngoài cùng với hành lý.
Ký ức khôi phục lại rất giống với một quyển sách cô đã đọc trước khi xuyên qua.
Có điều, nguyên chủ không phải nữ chính trong truyện, mà là nữ phụ bị ai gặp cũng ghét.
Nữ phụ trong truyện rất xinh đẹp, có vóc dáng tinh tế lanh lợi, trong một cơ hội tình cờ đã yêu nam chính từ cái nhìn đầu tiên, từ đó 'phương tâm ám hứa', quyết không phải hắn thì không lấy.
Vì thế, cô ấy khổ luyện game thi đấu, muốn dựa vào đó để đến gần nam thần hơn.
Cô ấy còn mượn mối quan hệ, hai bên đã thỏa thuận là trước khi trở thành thành viên chính thức sẽ không trả lương, nhờ vậy mới có thể giả trai tiến vào Câu lạc bộ Triển Thắng làm dự bị, ôm hy vọng hão huyền rằng sẽ có ngày được tiếp xúc mặt đối mặt với người trong lòng.
Câu lạc bộ Triển Thắng đã từng lọt vào vòng chung kết, nhưng đó đều là chuyện của mấy năm trước.
Thành viên cứ rời đi hết lớp này đến lớp khác, thực lực của các đội viên Triển Thắng hiện tại không thể nào khá lên được.
Dù Câu lạc bộ Triển Thắng không tạo dựng được danh tiếng gì, họ cũng chỉ 'Miễn Miễn Cường Cường' chấp nhận nguyên chủ làm dự bị.
Nếu không phải nhờ vào quan hệ, với kỹ thuật của nguyên chủ thì làm dự bị cũng khó.
Đội trưởng Triển Thắng có nghĩ đến kỹ thuật của nguyên chủ rất tệ, nhưng không ngờ lại có thể tệ đến mức đó, thường xuyên tức đến nỗi không muốn nhìn cô ấy thêm một giây nào.
Các thành viên dự bị khác ít ra còn có thể thắng được vài trận, còn cô ấy thì hay rồi, lúc thắng lúc thua, hoàn toàn không có sức chống trả.
Nếu không phải quản lý từng nói cứ để cô ấy ở lại, đội trưởng đã sớm bắt cô ấy cuốn gói đi rồi.
Không được lên sân đấu cũng không muốn nhìn thấy mặt cô ấy.
Vào lúc đội trưởng và các đội viên Triển Thắng không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng nguyên chủ đã làm cạn kiệt tia kiên nhẫn cuối cùng của quản lý.
Cô ấy vì quá căng thẳng, đã đội danh nghĩa Câu lạc bộ Triển Thắng để thực hiện hành vi kiểu tự sát trong game.
Trong giới chuyên nghiệp, cô ấy xem như người đầu tiên làm vậy.
Cũng vì chuyện này mà Câu lạc bộ Triển Thắng bị các câu lạc bộ khác chê cười, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Quản lý Triển Thắng không thể chịu đựng được nữa, đã ngầm đồng ý cho đội trưởng đuổi nguyên chủ đi, chẳng cần quan tâm đến thể diện gì nữa, người sắp bị cô ấy làm cho tức nổ phổi rồi.
Lúc này mới có cảnh cô bị đuổi khỏi câu lạc bộ vừa rồi.
Đưa tay dùng lòng bàn tay xoa dịu cơn đau căng ở đuôi lông mày.
Đêm trước khi cô xuyên tới, nguyên chủ vì áp lực quá lớn, liên tiếp mấy ngày không ngủ ngon giấc, đã uống thuốc ngủ định bụng sẽ ngủ một giấc thật ngon, nhưng không ngờ cô ấy lại bị dị ứng với thuốc ngủ, không được cứu chữa kịp thời nên đã ngủ say mãi mãi trong giấc mộng đẹp.
Nói cũng lạ, Hạ Thanh sau khi xuyên qua, ngoài việc đầu đau âm ỉ ra thì cơ thể lại không có gì khó chịu.
Nhưng nghĩ lại, cô đã xuyên thư rồi, việc thản nhiên chấp nhận mọi chuyện là không thể nào.
Hạ Thanh đứng trên vỉa hè, làn da trắng như tuyết không có chút huyết sắc nào.
Cô sờ hai bên túi quần, ngoài chiếc điện thoại ra thì trống rỗng.
Lấy điện thoại di động ra xem số dư, chỉ còn lại vài đồng.
Hạ Thanh nghĩ ngợi, thử rút một ít tiền từ thẻ ngân hàng, nhập mật khẩu xong thì màn hình hiển thị số dư là không…
Ánh nắng nóng bỏng chiếu xuống đỉnh đầu cô như muốn bốc khói, cô mới hậu tri hậu giác di chuyển bước chân, nấp vào một chỗ râm mát.
Nhìn số dư còn lại trong điện thoại, Hạ Thanh buồn rầu.
Ở kiếp trước, cô một lòng lao vào game thi đấu, trở thành cao thủ đệ nhất toàn server, nhưng hưởng thụ vinh dự này chưa được mấy năm thì đã gặp chuyện ngoài ý muốn, toi mạng.
Ngoài việc biết chơi game thi đấu, cô có thể nói là ‘năm ngón tay không dính nước mùa xuân’, ở kiếp trước còn được đồng đội và người nhà bên cạnh cưng chiều hết mực.
Bây giờ nghèo rớt mồng tơi, trong điện thoại chỉ còn lại mấy đồng, Hạ Thanh đúng là khóc không ra nước mắt.
Tối nay chẳng lẽ phải ngủ ngoài đường sao?
Định gọi điện thoại cho anh họ của nguyên chủ, nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt không nén được tức giận của anh ấy, cô đành lặng lẽ hủy bỏ thao tác "gọi" trên màn hình.
Anh họ của nguyên chủ đã giúp cô ấy không ít.
Khi nghe cô ấy nói muốn giả trai để tham gia vào giới game thi đấu, anh ấy đã vô cùng tức giận.
Nhưng trước sự cầu xin không ngừng của nguyên chủ, anh ấy cuối cùng cũng mềm lòng, sắp xếp ổn thỏa mọi việc rồi để lại cho cô ấy một câu "Tự giải quyết cho tốt", từ đó về sau không bao giờ xuất hiện trước mặt nguyên chủ nữa.
Hạ Thanh quyết định không làm phiền anh ấy nữa, kéo vali hành lý đi về phía ga tàu điện ngầm gần đó, dùng mấy đồng tiền còn sót lại để đi tàu điện ngầm đến địa điểm của một câu lạc bộ khác.
Vốn dĩ đã chẳng còn mấy đồng, việc này khiến cô đau lòng muốn chết.
Lách qua đám đông, cô tìm chỗ ngồi xuống trong toa tàu điện ngầm, hai tay nắm lấy tay kéo vali đặt trước người, dáng ngồi điềm đạm nho nhã chờ tàu đến trạm.
Cô chuẩn bị đến một câu lạc bộ khác để thử vận may.
Cũng may là trò chơi đang hot trong quyển sách này không khác mấy so với trò chơi cô chơi ở kiếp trước, làm dự bị chắc cũng không thành vấn đề.
Việc cấp bách trước mắt là phải có một nơi ở.
Trong truyện gốc, câu lạc bộ Đại Vận có danh tiếng khá tốt, đãi ngộ chỉ cần bao ăn ở là được rồi.
Cô bây giờ không có quyền lựa chọn, tìm được một chỗ dừng chân mới là điều quan trọng nhất.