Chương 6
Cô mang theo chút nghi hoặc, đặt những nguyên liệu bổ dưỡng ấy vào chỗ cẩn thận. Dự định trong vài ngày tới sẽ tìm thời gian chế biến thử, nếu làm ngon thì tiện thể mang sang một ít tặng Quý Viễn Trầm ở phòng bên cạnh. Cô chẳng có gì giá trị để đáp lễ, chỉ có thể lấy cách này để cảm ơn anh vì đã mang đồ đến.
Chạng vạng, tất cả các đội ra ngoài tìm vật tư đều quay về căn cứ trước khi trời tối.
Hôm nay số dị năng giả ra ngoài khá đông, Kiều Yên Nhu thấy người đông thì cũng đi ra khu lều kiểm tra, xem có thể giúp gì được không.
Mấy ngày nay không ai dám để cô làm gì, nhất là việc ở khu lều kiểm tra. Công việc này cần ngồi xổm xuống kiểm tra, vài giây lại đứng lên, động tác lặp đi lặp lại khiến người khoẻ còn thấy mệt. Huống hồ cô vừa mới bình phục, lỡ đâu huyết áp hạ, ngã xuống thì nguy.
Chưa kể, Thẩm Lạc Hàn cũng đã dặn trước với mọi người: tạm thời không để cô động tay động chân gì cả.
Người phụ trách lều kiểm tra cũng khuyên nhủ:
"Vài ngày này em cứ nghỉ ngơi đi, đừng cố sức làm gì."
Kiều Yên Nhu chỉ biết bất lực thở dài, đoán ngay là Thẩm Lạc Hàn đã dặn dò trước. Cô cũng không hỏi nhiều, lặng lẽ rời khỏi khu lều.
Vừa đi khỏi, Lưu Yến lập tức trừng mắt, trong lòng không cam tâm: đúng là Trương Khả Tình có bản lĩnh, Thẩm ca nên ở bên cô ta thì hơn. Kiều Yên Nhu thì yếu ớt, đúng kiểu gió thổi cũng bay.
Cô ta vừa bĩu môi vừa lẩm bẩm: "Nhìn đi nhìn lại, ngoài gương mặt đẹp với tính cách hiền lành, đúng là chẳng thấy khuyết điểm nào khác."
Những người đứng gần đó nghe xong câu cuối không nhịn được cười khúc khích.
Một người từng lên tiếng bênh vực Kiều Yên Nhu liền phụ hoạ, giọng đầy ẩn ý: "Cậu nói đúng đấy. Quả thực ngoài ra Yên Nhu chẳng có khuyết điểm gì."
Lưu Yến lúc này mới nhận ra mình vừa lỡ lời. Cô ta định chê mà lại thành ra khen, tức tối ngồi một mình, mặt hằm hằm.
Kiều Yên Nhu đi khỏi khu lều, ghé vào bếp. Không nói không rằng, cô bắt đầu xắn tay hỗ trợ chuẩn bị bữa tối cho các dị năng giả.
Mãi đến khi mọi việc đã đâu vào đấy, Lan chị mới thấy cô dùng dị năng rửa tay, liền kéo cô lại:
"Đi ăn cơm với mọi người đi!"
Kiều Yên Nhu vốn không quen ăn chung với nhiều người, lại càng không thoải mái khi nghĩ đến những chuyện rắc rối có thể xảy ra. Vì thế cô thường chọn cách múc cơm mang lên lầu ăn cho yên chuyện.
Nhưng chị Lan lại có tính toán riêng. Chị ấy nhìn ra Trương Khả Tình người mới tới căn cứ rõ ràng có ý với Thẩm Lạc Hàn. Chị Lan muốn hai người họ (Lạc Hàn và Yên Nhu) "tú ân ái" nhiều một chút để Trương Khả Tình biết thân biết phận mà lui bước.
Cuối cùng phải mất bao nhiêu công thuyết phục, chị Lan mới kéo được Yên Nhu ngồi xuống bàn ăn. Ai ngờ, cô lại cố tình ngồi sát mép bàn.
Chị Lan nhìn mà chỉ biết thở dài:
"…Thế này thì sao đấu lại được Trương Khả Tình chứ?"
Khi mọi dị năng giả lần lượt về, mùi đồ ăn lan toả khắp bàn ăn khiến nhà ăn náo nhiệt hẳn.
Hai chỗ trống ở giữa bàn là để dành cho Thẩm Lạc Hàn và Quý Viễn Trầm.
Trương Khả Tình như mọi khi, vẫn chọn ngồi cạnh Thẩm Lạc Hàn. Nhưng vừa liếc mắt đã thấy Kiều Yên Nhu cũng có mặt.
Kiều Yên Nhu ngồi yên một chỗ chờ ăn cơm thì bên trái vang lên giọng nói quen thuộc:
"Bạch Hiểu Yến, em ngồi xích qua bên kia đi."
Thẩm Lạc Hàn nhẹ nhàng lên tiếng.
Bạch Hiểu Yến vốn muốn ngồi cạnh Kiều Yên Nhu, nghe thế thì không vui nhưng vẫn phải xích qua.
Thẩm Lạc Hàn không kiêng dè gì, vòng tay ôm eo cô, cúi đầu nhìn đầy cưng chiều.
Kiều Yên Nhu mỉm cười với anh, giây sau đã cảm nhận được cánh tay anh siết nhẹ hơn.
Những người ngồi gần bàn ăn thấy cảnh tượng ấy không khỏi xuýt xoa. Thật sự quá đẹp đôi: trai tài gái sắc, nhìn vào ai mà không vui mắt?
Quý Viễn Trầm vẫn giữ vẻ mặt bình thản như thường, lặng lẽ ăn cơm.
Còn Trương Khả Tình thì bắt chuyện với mấy người bên cạnh, kể chuyện đi thu thập vật tư. Mọi người vừa ăn vừa nói cười rôm rả.
Bạch Hiểu Yến cũng vừa trở về từ chuyến đi, vừa ăn vừa nói chuyện với nhóm dị năng giả.
"…Lần đó là Thẩm ca cứu tôi đấy! Anh ấy cứu tôi không biết bao nhiêu lần rồi. Có lần tôi suýt bị zombie cắn, chính anh ấy bế tôi lên mà chạy…"
Nói đến đây, cô ta bỗng dừng lại, gương mặt như thể vừa lỡ lời.
Nếu không dừng thì có khi không ai để ý, nhưng vì dừng lại đúng lúc ấy, ai cũng nhìn sang.
Một vài người lén liếc Thẩm Lạc Hàn đang ngồi cạnh Kiều Yên Nhu, chẳng ai dám nói gì thêm.
Kiều Yên Nhu nghe đến đoạn "bế tôi lên", tay đang gắp đồ ăn khựng lại. Nhưng sau đó cô vẫn tiếp tục ăn, như chẳng hề có gì.
Thẩm Lạc Hàn chậm rãi sửa lời:
"Là xách lên."
Cả bàn nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm. Nhiều người thật lòng quý mến Kiều Yên Nhu, không muốn thấy cô bị tổn thương.
Trương Khả Tình không những không thấy xấu hổ, còn quay sang lè lưỡi với Thẩm Lạc Hàn, ra vẻ hai người họ thân thiết lắm.
Kiều Yên Nhu vẫn im lặng ăn cơm, nét mặt bình thản, không tỏ ra giận hay buồn.
Trong bát cô bất chợt xuất hiện thêm miếng thịt kho tàu toàn nạc.
"Ăn nhiều một chút." Giọng Thẩm Lạc Hàn vang lên bên tai.
Cô khẽ gật đầu, nói nhỏ: "Cảm ơn."
Suốt bữa ăn, Quý Viễn Trầm không nói lời nào, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô. Thấy cô bị khiêu khích như thế mà vẫn bình tĩnh ăn cơm, anh không khỏi tò mò: rốt cuộc trong đầu cô đang nghĩ gì?
"Bốp!" Bạch Hiểu Yến tức giận đập mạnh đũa xuống bàn, không thèm ăn nữa, cố ấy tức muốn chết.