“Buổi sáng tốt lành, Tiểu Sơn."

Tiền Oánh Oánh vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy Triệu Tiểu Sơn bên hàng rào đối diện, liền mỉm cười chào cậu.

Triệu Tiểu Sơn vội gật đầu đáp lại.

Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, mặt trời chưa lên, sương sớm phủ một lớp mỏng trên vườn rau. Khi chạm vào, giọt sương tụ lại, nhỏ tí tách từ đầu lá rau rơi xuống.

Tiền Oánh Oánh xách giỏ, ngồi xổm trong vườn hái rau.

Em họ của cô luôn dính lấy cô, vừa thấy Tiền Oánh Oánh tỉnh dậy là lập tức bám theo. Cậu em theo cô đánh răng rửa mặt, theo ra vườn, theo hái rau. Nhưng tính trẻ con ham chơi, được một lát là cậu đã thấy chán.

Vừa liếc sang hàng rào đối diện, thấy Triệu Tiểu Sơn đang cho gà ăn, cậu em liền nghịch ngợm nhặt đá ném về phía đàn gà. Gà bay loạn xạ, kêu inh ỏi.

Nghe tiếng động, Tiền Oánh Oánh ngẩng đầu, thấy cậu em đang chuẩn bị ném đá về phía Triệu Tiểu Sơn, mặt cô lập tức sa sầm.

“Em lại làm gì vậy hả?!”

Cậu em nghiêm túc đáp: “Em đang chơi với Triệu Tiểu Sơn mà.”

Tiền Oánh Oánh bước lại, giật lấy viên đá trong tay cậu. Cô xoa xoa gương mặt tròn trĩnh của cậu, định mắng vài câu thì điện thoại trong túi bỗng vang lên - là số lạ.

Cô trừng mắt nhìn cậu em: “Đừng bắt nạt Tiểu Sơn nữa. Nếu còn tiếp tục, chị không chơi với em đâu.”

Nói xong, cô quay đi, bấm nút nghe máy.

“Oánh Oánh, có phải em chặn số anh rồi không?” Đầu dây bên kia là giọng nam quen thuộc, mang theo chút giận dữ.

Vừa nghe thấy giọng đó, Tiền Oánh Oánh liền khó chịu: “Tôi thấy giữa chúng ta chẳng còn gì để liên lạc nữa. Chặn hay không chặn có khác gì?”

“Em lấy quyền gì mà tự ý chấm dứt mối quan hệ của chúng ta? Chúng ta cần nói chuyện cho rõ ràng.”

"Không có gì để nói cả.” Cô định cúp máy.

“Tiền Oánh Oánh." Anh ta bỗng quát lên, “Em thật vô lý."

“Trương Hạo, tôi nói cho anh biết: từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng phải chịu khổ, ba mẹ cưng chiều tôi hết mực. Ở nhà tôi còn không phải làm gì nặng, huống chi là làm bảo mẫu cho anh, làm máy rút tiền cho anh? Anh là thiếu gia được nuông chiều từ bé, nhưng tôi không sinh ra để làm người hầu cho anh.”

Dứt lời, cô dứt khoát cúp máy.

Em họ ngẩng đầu hỏi: “Chị, có phải anh rể gọi đến không?”

Tiền Oánh Oánh nhíu mày: “Anh ta không phải anh rể.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play