Tiền Oánh Oánh vừa đặt hành lý xuống đã thấy ở cửa có một thiếu niên tầm mười lăm, mười sáu tuổi đang thò đầu nhìn vào.

Cậu thiếu niên da ngăm, nét mặt tuấn tú với hàng mày rậm, đôi mắt to sáng rõ, đen trắng phân minh, ánh nhìn linh động.

Tiền Oánh Oánh không có ấn tượng gì với cậu. Đã gần mười năm rồi cô không về quê, trừ gia đình cậu mợ ra, những người khác trong thôn cô đều gần như quên hết.

Cô mỉm cười thân thiện với thiếu niên, vừa định mở miệng thì cậu đã hoảng hốt bỏ chạy.

“Đừng để ý đến anh ta, anh ta là người câm ở nhà bên, tính tình kỳ quặc lắm. Chắc chạy sang xem chị rồi muốn xin đồ ăn vặt đấy.” Đứa em họ mười tuổi nhếch môi nói đầy vẻ khinh thường.

“Không được nói người khác như vậy.” Tiền Oánh Oánh dí ngón trỏ lên trán em họ một cái.

***

Lúc Tiền Oánh Oánh đang thu dọn hành lý thì có tiếng gõ cửa.

Vừa mở ra, cô thấy cậu thiếu niên ban nãy, tay cầm theo hai con cá còn đang vẫy đuôi, vẻ mặt căng thẳng, hai tai đỏ ửng.

“Chào cậu.” Tiền Oánh Oánh mỉm cười.

Thiếu niên cúi đầu, không dám nhìn cô, chỉ đưa cá ra trước mặt. Thấy cô chưa nhận, cậu còn giơ mấy con cá lên thật cao.

“Là cho tôi sao?” Cô hỏi, rồi dùng tay cầm lấy xâu cá bằng tre. Ngón tay vô tình chạm vào tay cậu, lạnh buốt. Thiếu niên vội rụt tay lại.

Cậu lặng lẽ chà tay vào vạt áo rồi xoay người định đi. Tiền Oánh Oánh gọi lại:

“Khoan đã, đừng đi vội.”

Cô lấy từ trên bàn một túi kẹo đưa cho cậu:

“Cảm ơn vì cá nhé, đây là quà đáp lễ.”

***

"Chị, mình đi hái vải thôi." Em họ đội chiếc nón rơm lên đầu, sau đưa cho cô một cái khác.

Tiền Oánh Oánh nhận lấy rồi đội lên. Mũ có mùi cỏ khô thoang thoảng, không khó chịu.

Khi họ vừa ra khỏi cửa liền thấy thiếu niên nhà bên đang cho gà ăn.

Thấy cậu nhìn sang, Tiền Oánh Oánh mỉm cười. Thiếu niên ngơ ngác rồi lập tức đỏ mặt quay đi, tiếp tục chăm gà.

“Chị đừng để ý đến anh ta, anh ta lạ lắm.” Em họ làu bàu.

Tiền Oánh Oánh nhíu mày, gõ nhẹ lên trán cậu bé:

“Còn nhỏ mà đã học cách xa lánh người khác là không tốt đâu. Chị thấy cậu ấy cũng dễ thương mà.”

"Anh ta không dễ thương chút nào." Cậu bé che trán phản bác, "Anh ta chẳng bao giờ chơi với ai, suốt ngày lẽo đẽo với mấy con mèo chó. Nghe nói còn cởi hết quần áo ngủ cùng tụi nó. Chị đừng nói em không cảnh báo trước, đầu óc anh ta chắc chắn có vấn đề đấy.”

Tiền Oánh Oánh nhẹ giọng:

“Thích động vật thì có gì sai? Chứng tỏ người ta có lòng yêu thương.”

“Thương gì mà kỳ quặc thế. Ai trong thôn cũng nói anh ta là đồ quái thai. Chị tránh xa anh ta thì hơn."

***

Trời nhá nhem tối, Tiền Oánh Oánh cùng em họ xách giỏ đầy vải trở về.

Cô vừa no căng vừa thỏa mãn, ợ một cái nhẹ, trong cổ họng vẫn còn vị ngọt của vải. Lâu lắm rồi cô mới được ăn vải sướng miệng đến thế.

Đằng trước có âm thanh bọn trẻ con đang ồn ào. Mấy giọng nói vang lên giữa tiếng cười đùa: “Đồ câm" "Đồ quái thai"

Khi hai chị em đến gần, Tiền Oánh Oánh thấy có người đang nằm trong vũng bùn.

Bọn trẻ vẫn vỗ tay cười ha hả:

“Đồ câm thành con heo bùn rồi. Ghê quá."

Người đó toàn thân lấm lem, mặt mũi tóc tai phủ đầy bùn và lá cây nát, không còn nhìn rõ mặt.

Cậu cố bò ra khỏi vũng bùn, nhưng cứ chạm vào bờ thì bị mấy đứa trẻ kia đá văng trở lại.

Tiền Oánh Oánh mặt biến sắc.

“Chị đừng lo chuyện bao đồng. Mình đi thôi.” Em họ thấy cô dừng bước liền vội kéo tay.

Cô nhẹ nhàng vỗ vai cậu bé:

“Đợi chị một chút.”

Tiền Oánh Oánh đặt giỏ vải xuống, bước nhanh tới, đẩy bọn trẻ đang vây quanh ra. Giọng lạnh lùng:

“Mấy đứa ăn hiếp người khác thì có gì hay? Nếu người dưới vũng bùn là các em, các em sẽ thấy thế nào?”

Bọn trẻ thấy người lên tiếng là một chị gái trắng trẻo xinh xắn, lập tức đỏ mặt xấu hổ, không dám làm loạn nữa.

Tiền Oánh Oánh ngồi xổm xuống, chìa tay với người trong vũng bùn:

“Để tôi kéo cậu lên.”

Thiếu niên ngước đôi mắt đen láy nhìn cô một lúc, rồi mới ngập ngừng đưa tay ra.

***

“Chị, em đã nói đừng lo cho anh ta mà. Nhìn chị kìa, người toàn bùn đất.” Em họ ngồi trên tảng đá, vừa ăn vải vừa lườm.

Tiền Oánh Oánh quay đầu trừng mắt:

“Em chỉ giỏi nói thôi. Thấy người khác bị bắt nạt mà không ra tay giúp, cô giáo dạy em kiểu gì vậy? Giúp người là việc nên làm, hiểu không?”

Cậu thiếu niên ngồi im bên cạnh cô, bàn tay lấm bùn khẽ nắm lấy vạt áo.

Cô quay lại, lấy khăn tay của mình nhúng nước suối, sau đó vắt khô rồi nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.

Rất nhanh, khuôn mặt lấm bùn hiện ra nét tuấn tú cùng làn da ngăm. Giờ cô mới biết cậu chính là thiếu niên nhà bên.

Cậu thiếu niên cúi đầu lúng túng, mặt đỏ bừng.

“Triệu Tiểu Sơn, hôm nay chị tôi giúp anh đó. Sau này nếu phát điên định giết người thì nhớ rõ mặt chị ấy, đừng chém bừa nha.” Em họ nói xong liền phun hạt vải vào tay rồi ném trúng đầu cậu thiếu niên.

“Này!!” Tiền Oánh Oánh nổi giận, "Sao em nghịch quá vậy. Chị sẽ về méc mợ cho xem."

Cậu bé lè lưỡi, làm mặt xấu rồi bỏ chạy.

Tiền Oánh Oánh tức giận ném khăn tay lên tảng đá, định đuổi theo đánh.

Cậu bé vội giơ tay xin tha:

“Em biết sai rồi. Đừng đánh em mà."

Lời vừa dứt liền quay sang lườm thiếu niên đang ngồi bên suối như khúc gỗ:

“Triệu Tiểu Sơn, còn không mau nhảy xuống suối tắm rửa đi? Định để chị tôi tắm luôn cho à?”

Cậu thiếu niên giật mình, lập tức nhảy “bùm” xuống dòng nước.

Tiền Oánh Oánh vội quay lại nhìn, thấy cậu đã nằm gọn trong làn suối mát.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play