**Tô Đăng đồng học kính mến:**

Chúc mừng ngươi đã vượt qua kỳ khảo hạch tân sinh, chính thức trở thành học sinh mới của bổn giáo! Xin mời ngươi vào lúc 8:00 sáng ngày 1 tháng 9, có mặt tại cổng học viện để làm thủ tục báo danh. Khi ấy sẽ tiến hành phân ban và chỉ định lão sư cho các học sinh.

Thiên Khải học viện hân hoan chào đón sự xuất hiện của ngươi!

*Hiệu trưởng ký tên bay rồng múa phượng.*

Ngày 1 tháng 9... còn ba ngày nữa là phải đi học.

Tô Đăng thở dài, buồn bã áp tờ thông báo dát vàng lên chóp mũi, chỉ chừa lại đôi mắt xanh lam linh động ủ rũ ló ra ngoài.

Cậu cụp hàng mi dài như lông quạ, yếu ớt nhìn phong cảnh vù qua ngoài cửa sổ xe, trong lòng chất đầy oán thán.

Bác tài kiêm quản gia lâu lâu lại liếc nhìn cậu một cái qua gương chiếu hậu.

Thiếu niên ngồi sau dù có nằm liệt vẫn giữ được khí chất cao quý, khí chất như chảy trong từng đốt xương, dung mạo thì sáng rực đến mức chói mắt, làn da trắng gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, tóc đen mềm mại rũ xuống, đôi mắt lại ánh lên vẻ u buồn mênh mang.

Thiếu gia nhỏ đáng thương thật.

Quản gia khẽ lắc đầu trong lòng.

Ai biểu cậu ấy là đứa con có thiên phú... tệ nhất nhà Tô.

Đại thiếu gia thì năng lực phi thường, tuổi này đã vào học viện nâng cao, tốt nghiệp xong liền đầu quân vào Cục Dị thường, giờ là trụ cột vững chắc của ngành.

Nhị thiếu gia ngày xưa cũng là học bá, đứng đầu bảng mà đậu vào trường, giờ làm nghiên cứu viên cao cấp trong Cục Dị thường.

Ngay cả đứa con nuôi nhận về gần đây, vừa được rước về đã đi kiểm tra nhập học và bị phát hiện là có thiên phú mạnh mẽ, lập tức được đặc cách thu nhận.

Còn Tô Đăng nhà ta...

Thì cũng là dựa vào... "năng lực" mà được vào.

Cơ mà, năng lực của đồng tiền ấy mà.

Nhà họ Tô xưa nay chỉ thích thiên tài, không thích nuôi phế vật. Họ không trông mong cậu học được gì, chỉ ném cậu vào cho đủ chỉ tiêu, miễn sao không làm mất mặt dòng họ là được.

Từ sau thời đại “quái vật sống lại”, loài người bước vào kỷ nguyên mới, sống chung với quái vật, và xuất hiện tầng lớp “thức tỉnh giả”.

Thiên Khải học viện được tổ chức Cục Dị thường lập nên, chuyên đào tạo nhân tài hậu bị.

Nhà họ Tô cùng ba nhà lớn khác – Lăng, Thẩm, Lục – đã góp công lớn dựng nên Cục Dị thường để giữ vững cục diện.

Con cháu mấy nhà kia đều là thức tỉnh giả tinh anh, sinh ra đã được định hướng trở thành lực lượng nòng cốt đối đầu quái vật.

Chỉ trừ tiểu thiếu gia nhà họ Tô.

Nếu sinh ra trong gia đình bình thường thì thôi, đằng này lại là máu mặt sáng lập Cục Dị thường.

Thiệt là… bất công với đời mà.

Tô Đăng đang suy nghĩ có nên đốt quách cái thư báo nhập học này cho rồi.

Thế giới loài người phiền muốn chết, cậu ở thế giới vô hạn lưu là Chủ Thần cơ mà, bây giờ lại phải đi học?!

Mà lại là trường chuyên... dạy cách đối phó quái vật nữa chứ.

Quái vật chẳng phải chỉ cần mắng hai câu là sẽ run rẩy khóc xin tha sao? Có gì mà phải học?

Hồi cậu còn là Chủ Thần ở vô hạn lưu, thường xuyên thấy có người chơi mang thân phận học sinh.

Mấy người đó mặc đồng phục, tay cầm sách ôn tập, trong phụ bản bị quái vật ăn mất tài liệu còn cười ngây thơ nói:

“Tuy có chút đáng sợ, nhưng vậy là em có lý do chính đáng nói với thầy giáo rằng bài tập em bị quái vật ăn mất.”

Tô Đăng nghĩ bụng: Mấy người đúng là đáng sợ thật sự.

Làm Chủ Thần ở vô hạn lưu cực khổ biết bao nhiêu, ngày ngày phải đi kiểm tra phụ bản, giám sát chỉ số hù dọa công nhân, thiết kế phụ bản mới, thỉnh thoảng còn phải bắt quái vật về làm NPC.

Mệt muốn xỉu luôn đó chớ.

Tự dưng xuyên tới thế giới loài người, Tô Đăng mừng rơi nước mắt vì được thoát khỏi công việc Chủ Thần mệt mỏi, giờ cậu chỉ muốn nằm dài làm cá mặn.

Thế giới loài người vui hơn tưởng tượng nhiều lắm. Cậu giờ còn có điện thoại di động nữa kìa!

Trước đây thấy người chơi cầm điện thoại, cậu cứ tưởng đó là một loại gạch siêu bền, chứ đâu biết chơi vui đến vậy.

Những ngày qua, cậu ăn uống no say, tiện thể nghiên cứu cách dùng điện thoại.

Cậu thấy giả làm người thế này cũng khá vui.

Giờ bắt cậu đi học lại? Không nha!

Tô Đăng cụp mắt, siết chặt thư thông báo, nói nhỏ với quản gia: “Ta thật sự không thể…”

Vị quản gia đang thầm thương xót thiếu gia trong lòng, nghe vậy thì vội lên tiếng: “Thiếu gia, ngài không thể xé nó được.”

Tiểu thiếu gia cái gì cũng tốt, chỉ là không mê học hành lắm... mà chuyện đó thì biết làm sao bây giờ.

Tô Đăng nhìn ông, quản gia nhìn lại, rồi lắc đầu.

Thôi được rồi.

Cậu nổi cáu trong lòng.

Nhưng giờ không thể đốt thư thông báo thật, vì năng lực của cậu hơi bị quá đà, nhỡ đốt luôn cả xe thì làm sao về nhà?

【Không phải tôi nói chứ, Chủ Thần đại nhân, ngài thật định nằm dài mãi như vậy sao? Đây là cơ hội thẩm thấu nhân loại tốt biết bao, đáng lẽ phải tranh thủ làm họ rơi vào vô hạn lưu mới phải chứ!】

Trong đầu cậu vang lên một giọng như tổng tài cuốn lốc xoáy – chính là một bí thư lúc trước của cậu, vốn là quỷ D cấp trong phụ bản, do làm việc chăm chỉ mà được cất nhắc.

Bình thường cậu ném nửa đống việc thị sát phụ bản cho tên này làm.

“Nhưng mà ta mệt quá mà…” – Tô Đăng tiếp tục nằm lì trên ghế da, ngắm trời đất ngoài cửa sổ, “Ngươi tìm được cách trở về chưa?”

【Không có……】

“Thế thì sao?” – Tô Đăng chống cằm, giọng vẫn lười biếng.

Cậu nhớ tới một câu mình mới học được trên mạng, dịu dàng tự an ủi: “Tới rồi thì cứ tới thôi.”

Cuốn bí thư Vương: 【……】

Gì mà “tới thì tới thôi”, ngài căn bản không muốn quay về nữa thì có.

Tô Đăng thật sự nói thật. Cậu còn chẳng nhớ rõ mình rớt khỏi vô hạn lưu kiểu gì, chỉ nhớ hôm trước còn đang lăn lộn trên vương tọa rên rỉ rằng không muốn làm việc nữa.

Hay là bản thân thức tỉnh ra năng lực ngôn linh mới – cầu gì được nấy?

Nhưng mấy ngày nay bí thư ép cậu quay về kiểu gì cũng thất bại.

Không về được thì thôi, nghỉ phép luôn vậy. Dù sao ở thế giới loài người cũng không làm việc được.

Chỉ có điều duy nhất không ổn là – cảm xúc tiêu cực ở đây quá ít. Cậu không hấp thụ được chút nào.

Mọi người ở đây sống vui vẻ quá mức, ai cũng bình yên hạnh phúc, chẳng có tí cảm xúc tiêu cực nào dễ ngửi.

Là Chủ Thần vô hạn lưu, xét về bản chất thì Tô Đăng không còn là con người nữa. Cậu sống nhờ vào âm khí từ quái vật và những cảm xúc tiêu cực của con người như ghen tị, giận dữ, buồn đau, sợ hãi... Đó là mỹ thực đối với cậu.

Giờ thì bụng cậu có thể được lấp đầy bằng gà rán trà sữa, nhưng linh hồn thì vẫn đói, và cái đói này không gì lấp được.

“Ai, thế giới loài người đúng là... hoà bình tới mức chán muốn chết.” – Tô Đăng lẩm bẩm buồn thiu.

Cậu phải đi đâu mới tìm được chỗ nào âm khí dày đặc tí đây?

Quản gia đang lái xe, nghe cậu lầm rầm thì tay run nhẹ trên vô-lăng.

Tiểu thiếu gia áp lực lớn quá chăng, đến mức bắt đầu nói mớ ban ngày?

Có cần báo lại với tiên sinh và phu nhân, bảo họ quan tâm hơn tới tình trạng tinh thần của cậu ấy không đây...

Cái đứa nhỏ này từ nhỏ đã không được người trong nhà xem trọng, thật sự đáng thương quá đi.

Tô Đăng không biết trong đầu quản gia đang diễn kịch bản phim gia đình bi kịch, cậu đói bụng nên vẫn dán mắt ra cửa sổ xe. Phía trước chính là khu thương mại sầm uất, người qua kẻ lại nhộn nhịp, toàn nam thanh nữ tú thời thượng.

Cậu nhạy bén ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc —— trà sữa.

Mấy hôm trước cậu có uống thử một ly, trời ơi nó thơm mà ngọt muốn tan ra! Nghe nói có thể còn cho thêm “topping” nữa, cậu nhất định phải thử!

Tô Đăng vỗ nhẹ lưng ghế tài xế, nhỏ giọng hỏi: “Ta có thể uống trà sữa không?”

Cậu nghĩ lại lời quản gia nói ban nãy, rồi chu môi, hạ tay ra hiệu: “Chỉ... một chút.”

Chút xíu thôi, chắc không ai nỡ từ chối đâu ha?

  •  

Hôm nay là sinh nhật một năm khai trương của khu thương mại, người đông như nêm. Trước cửa tiệm trà sữa hot nhất dạo này đã có một vòng người xếp hàng.

Là một blogger review chuyên nghiệp, Từ Lập đã tới từ sớm để xếp hàng. Hôm nay anh phải làm một video đặc biệt, review toàn bộ menu của tiệm — từ đồ ăn vặt đến từng loại trà sữa.

“Hoan nghênh... lần sau... ghé lại...” – Cửa hàng chỉ có một nhân viên, đội mũ trùm tai thỏ rất to, giọng nói vừa khàn vừa chậm rì rì.

“Cảm ơn nhé.” – Từ Lập nhận lấy túi lớn đồ uống, trong lòng hơi thắc mắc: Tiệm này bán chạy như vậy mà chỉ có đúng một nhân viên, làm ăn kiểu gì vậy trời?

Với lại, không hiểu sao, hình như anh vừa ngửi thấy... mùi tanh tanh?

Từ Lập nhịn không được liếc sang người nhân viên đội mũ tai thỏ. Mũ quá to, không thấy được mặt bên trong, mà nhìn hoài cứ cảm giác là lạ, như thể có thứ gì đó khiến sống lưng anh lạnh toát.

Chắc là chiêu trò marketing thôi — anh tự nhủ.

Làm food reviewer bao năm, chiêu trò quái đản nào anh chưa từng gặp.

Không nghĩ nhiều nữa, anh giơ điện thoại lên bắt đầu quay video.

Một tay cầm điện thoại, tay còn lại lấy ra ly khoai môn trân châu, vừa quay vừa bình luận:

“Hôm nay trà sữa khoai nghiền uống đã thiệt luôn á, sánh mịn thơm béo, khoai viên thì dai dai cắn một cái là nổ tung trong miệng, topping đầy ụ, đúng là đáng đồng tiền bát gạo!” – Từ Lập còn giơ ngón cái minh hoạ.

Phải công nhận, hương vị thật sự rất ngon, nhất là lớp khoai nghiền đặc biệt.

Anh vừa xong ly này, đang chuẩn bị khui tiếp hộp topping, thì bắt gặp một thiếu niên đứng bên đường.

Chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần short đen đơn giản, nhưng khí chất lại tựa thiên tiên, đẹp đến mức không diễn tả nổi.

Thiếu niên đang nhìn chằm chằm về phía tiệm trà sữa.

Từ Lập bỗng lóe sáng trong đầu: nếu quay được anh chàng đẹp trai này vào video, clip hôm nay nhất định sẽ viral!

  •  

“Tiểu thiếu gia, trà sữa của ngài đây.” – Quản gia ân cần đặt một ly vào tay Tô Đăng.

Tô Đăng thấy trà sữa thì đôi mắt sáng rỡ, cả gương mặt cũng bừng lên nụ cười rạng rỡ, đang định hớp một ngụm thì —

Bịch!

Có thứ gì đó va vào người cậu, ly trà sữa bay khỏi tay, rơi xuống đất vỡ toang.

Tô Đăng ngẩng đầu, thấy người vừa "va" cậu chính là bí thư đang hóa hình, sắc mặt lập tức tối sầm.

Đồng tử cậu ánh lên tia đỏ, sâu trong mắt như có cánh hoa tơ máu lan ra: “Tốt nhất là ngươi không phải cố ý.”

“Chủ Thần đại nhân! Ngài tuyệt đối không thể uống ly đó!” – Bí thư bị ánh mắt đó dọa cho sương đen cũng tan sạch, vội vã chỉ xuống đất.

Ly trà vỡ nát, bên trong không phải trân châu mà là... huyết thanh đặc sệt, những mảnh thịt nhầy nhụa và cả não người hòa lẫn, đỏ đỏ trắng trắng, mùi tanh nồng nặc.

Thứ tròn tròn tưởng là trân châu? Không, là nhãn cầu, đang lăn lóc trên nền đất, còn ngọ nguậy, run rẩy, chờ được nhai nát.

Một người qua đường vừa uống nửa ly, sắc mặt trắng bệch. Sau khi ý thức được mình đã nuốt cái gì, anh ta ôm cổ họng nôn thốc nôn tháo.

Thứ nôn ra cũng toàn là cặn máu đỏ hồng lẫn thịt vụn.

Mùi tanh nồng lan khắp không khí.

Mọi người bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, giống như tinh thần bị nhiễm độc, lần lượt cúi xuống ói mửa, nôn ra cái thứ vừa được gọi là “trà sữa”.

Một viên mắt tròn lăn đến bên chân Từ Lập.

Cả người anh lạnh toát, tay run run xé mở ly khoai môn. Nhưng đâu có khoai gì — bên trong toàn là óc trắng và mỡ vàng!

Từ Lập không chịu nổi nữa, cong người, nôn oẹ lần nữa.

Chỉ có một chỗ phát ra tiếng cười quái dị — từ quầy tiệm trà sữa.

Tô Đăng ngẩng đầu, cậu nghe thấy một thứ mùi quen thuộc —— đến từ thế giới vô hạn lưu.

Lúc nào không biết, “nhân viên cửa hàng” duy nhất của tiệm đã tháo mũ tai thỏ.

Khuôn mặt của gã khiến người ta rùng mình — xương sọ lồi ra, biểu cảm cười rợn gáy, khoé môi đỏ máu nhếch đến tận mang tai, động tác cứng đơ như robot lỗi, vẫn tiếp tục nghiền thứ “nguyên liệu” trong ly.

Là một nửa cái đầu người.

Gã quái vật cười toe, đôi mắt trắng dã, tay vẫn liên tục khuấy cái chất nhầy huyết nhục trong ly, lẩm nhẩm:

“Khách hàng tiếp theo... trà sữa của ngài đây.”

Gã cúi đầu, thò tay vào ly: “Sao lại không thấy khoai viên…”

Rồi đột nhiên ngẩng đầu, nở nụ cười còn lớn hơn nữa: “À, thì ra là ở đây.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play