Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, vô hạn lưu, chủ thụ, cường cường, ngọt sủng, nhẹ nhàng, HE, 1v1, đoàn sủng, vạn nhân mê, mỹ thụ, kiều khí, cấm dục
Tô Đăng — Chủ Thần đứng sau màn của thế giới vô hạn lưu, cái tên này khiến người người nghe danh đã sợ mất mật. Truyền thuyết kể rằng người nọ đáng sợ vô cùng, nhưng thật ra... ngoại hình thì lại mềm nhũn, ngoan ngoãn, đáng yêu chết người.
Chợp mắt một cái, cậu xuyên tới thời đại quái vật trỗi dậy. Mở mắt ra còn chưa kịp thích nghi đã bị tống đi học ở một trường chuyên đối phó quái vật.
Tô Đăng: Quái vật không phải mắng mấy câu là nó sẽ ngoan ngoãn dừng tay à? Sao phải đánh làm gì cho mệt?
Thế là, cậu quyết định... lười biếng.
Người ta thì đang đánh quái luyện cấp, cậu ngồi một bên mở sách *"Ẩm thực quái vật"* .
Người ta liều mạng chém giết tích điểm, cậu bắt tiểu quái về nuôi như mèo cưng.
Người ta đánh thức năng lực chiến đấu, cậu thì ngáp dài, giả vờ yếu đuối tội nghiệp.
---
Khi mọi người đang mệt bở hơi tai với đám quái vật, Tô Đăng dụi dụi mắt, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, nhẹ giọng nói:
“Tôi cũng đã rất cố gắng rồi mà... chắc vẫn còn chút chỗ để lùi chứ ha?”
Mọi người: ……………
---
Tô Đăng cảm thấy, trừ việc ở thế giới con người không hấp thu được âm khí với cảm xúc tiêu cực, thì làm cá mặn... cũng khá ổn.
Cho đến một ngày nọ, khi đám quái vật bất ngờ tấn công trong buổi liên hoan học viện. Các học sinh gồng mình chống cự, đồng thời phải bảo vệ một phế vật “tấm thân yếu ớt” là Tô Đăng.
Ai dè, Tô Đăng vì bị quái vật làm phiền liền bực rồi.
Cậu chỉ vung tay một cái, triệu hồi ra đám boss thậm chí còn đáng sợ hơn quái vật, trong chớp mắt quét sạch cả đám quái vật đối địch.
Mọi người: ...Khoan đã, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Tô Đăng (ngáp một cái): “Ai da\~ không cẩn thận gọi nhầm mấy người bạn cũ từ phó bản tới thôi.”
---
Giang Tẫn, sau khi thoát khỏi thế giới vô hạn lưu, đã thề sống thề chết phải tìm được Chủ Thần đứng sau thế giới kia, tự tay tiễn hắn đi gặp tổ tiên để giữ gìn hòa bình cho nhân loại.
Ai ngờ, không chỉ tìm được, hắn còn tiện tay… giữ luôn bên người.
Mỹ nhân ngoan ngoãn bị hắn bóp nhẹ cổ, Giang Tẫn cúi đầu, cắn một cái như trút giận, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tôi cho em hút hết âm khí trên người rồi, đừng hòng mà đi dụ ai khác nữa.”
---