Rừng Ngũ Độc đến ban đêm yêu khí ngút trời, quả thật khiến con người ta kinh hãi vạn phần.
Nơi đây yêu khí tựa hồ một ngày mạnh hơn một ngày.
Hôm qua Giang Tuyết Hòa và Đề Anh mới vào Ngũ Độc Lâm, ban đêm không có nhiều quái vật như vậy. Nhưng đêm nay không mưa không mây, khắp nơi là yêu ảnh tiêu điều, từ trong bóng tối xông ra. Hai người tay cầm hỷ phục đỏ vấy máu, khoác lên thân thể người kia rồi cùng nhau xâm nhập rừng sâu.
Lại có một chiếc kiệu hoa dừng ở giữa bãi cỏ hoang, được bọn quái vật khiêng ở trên vai, tuần tra chung quanh.
Đám quái vật kia đều là một đoàn bóng mờ mịt, đôi mắt vô hồn, bước chân lảo đảo như đang giẫm cà kheo
Bọn họ hát:
"Giày đỏ, áo cưới vấy máu, khóc cha mẹ." Ngồi kiệu hoa, xóc nảy lên, đường núi đêm gập ghềnh lại dài, tân nương chớ có quay đầu nhìn..."
Đề Anh kinh hãi nhìn bọn họ.
Nàng bị chiếc áo cưới khoác trên người trói lại, nửa ngày không thể động đậy.
Mà lúc này, nàng vung ra một đạo phù chú dính vào trên trán đám yêu quái, ngọn lửa u lam lập tức bùng lên. Pháp thuật Đạo gia chính thống, ầm ầm nuốt sống mấy tên yêu quái. Thế nhưng, những tiểu yêu khác lại hồn nhiên không cảm giác được, vẫn nâng giá y, giày thêu, đẩy đề anh về phía kiệu hoa.
Đề Anh mặt trắng như tờ giấy.
Nhưng khi lông mi nàng rũ xuống, đột nhiên phát giác cái bóng trên mặt đất lay động vặn vẹo ------ những thứ này không phải quỷ, chỉ là yêu.
Chỉ cần không phải là quỷ, thì Đề Anh sẽ không sợ.
Giá y trói cho Đề Anh không thoát được, năm ngón tay nàng nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, khi một con yêu quái vọt tới bắt lấy tay nàng, một tầng phù ấn ảm đạm đánh tới trên người yêu vật.
Thiếu nữ dồn hết sức lực, một cước đá văng đám yêu quái đang muốn nâng chân nàng mang giày thêu.
"Nàng từ dưới đất bò dậy, mặt và quần áo lấm lem bùn đất. Cúi đầu nhìn xuống, nàng thấy mình khoác lên chiếc áo cưới đỏ như máu, còn đôi giày thêu treo đầy rêu xanh do đám yêu quái cầm trên tay—
Đề Anh hét lên: 'A a a, buồn nôn chết mất!'"
Lúc đề Anh và đám yêu quái đang đấu đến mức ngươi tới ta lui, một thiếu niên lảo đảo chạy trong rừng.
Phía sau đám yêu quái đuổi theo hắn.
Người này tên là Trần Đại, là thợ săn dưới chân núi.
Trần Đại chạy trốn trong rừng rậm trùng trùng điệp điệp Quỷ Hỏa, tiếng cười khặc khặc của những quái vật kia khiến gã hoảng sợ muốn ngất.
Hắn bị một dây leo trượt ngã, ngã nhào xuống đất. Trong lúc quay đầu lại, đám quái vật vọt về phía hắn.
Trần Đại đột nhiên kêu cứu: "Cứu cứu mạng..."
Đám quái vật hình người trong mắt không có con mắt sắp bắt được Trần Đại, một đạo ánh sáng màu xanh lượn vòng, cực nhanh vạch một cái giữa không trung.
Ánh sáng xanh như kiếm, vô thanh vô tức xuyên qua lồng ngực đám yêu quái. Đám yêu quái tre già măng mọc bị định trụ thân hình, sau đó nổ tung trong không khí, hóa thành sương mù biến mất.
Trần Đại trợn to mắt, nhìn thấy một bóng lưng thon dài chắn giữa hắn và Yêu.
Người nọ quay lưng, mũ trùm đầu từ từ bay trong gió đêm, lại quấn quanh người chặt chẽ mười phần.
Trần Đại chỉ có thể nhìn thấy tay người nọ vẽ cái gì ở giữa không trung, liền chém giết tất cả yêu quái.
Động tác của người nọ vừa nhanh, lại ưu nhã, tất nhiên là... đệ tử tiên môn trong truyền thuyết.
Trần Đại đoán thầm, thình lình thấy nam tử đội mũ gió nghiêng đầu về phía hắn, giống như đang đánh giá hắn.
Trần Đại nuốt nước miếng: "Tiên nhân..."
Thiếu niên đội mũ gió lại ngước mắt, hướng một cái phương hướng trong rừng sâu nhìn lại ---
Giang Tuyết Hòa thấy được nơi yêu khí đột nhiên nổ tung, trong đêm khuya, như là u hỏa hấp dẫn tất cả Si Mị trong bóng tối.
Tiểu sư muội ở nơi đó.
Trần Đại còn chưa dứt lời, đã bị thiếu niên đội mũ gió nhấc lên.
Thân hình thiếu niên như quỷ như tiên, dẫn theo một người xuyên qua trong rừng, trong thời gian ngắn đã cách mặt đất hơn ba trượng.
Công pháp mờ mịt quỷ quyệt của thiếu niên, khiến Trần Đại vừa sợ hãi vừa hưng phấn: Quả nhiên là gặp được tiên nhân!
--
Đề Anh pháp thuật thật sự rất kém cỏi, hiệu lực của bùa chú cũng có hạn.
Những yêu quái kia không có cảm giác đau, tầng tầng lớp lớp nhào về phía nàng. Nàng dựa vào công phu mèo ba chân, càng đánh càng tức giận, càng tức giận càng muốn đánh:
Bọn họ bắt nạt nàng yếu, nàng liền đánh ngã tất cả bọn họ!
Mặc dù nàng yếu thế, nhưng nàng không muốn sống nha.
Tất cả pháp khí, lá bùa, kỳ bảo của đề anh đều liều mạng sử dụng, cùng những yêu quái dây dưa với nàng, nhất định phải bắt nàng vòng qua vòng lại trong kiệu hoa.
Nàng càng đánh càng cố hết sức, mà địch nhân vô cùng vô tận, mắt thấy mình đánh không lại, Đề Anh nhắm mắt, liền tính toán liều một cái, dùng ra môn pháp thuật lợi hại nhất của mình ------
"Đại mộng chú".
Đây là thuật pháp lợi hại nhất nàng triệu quỷ ngự hồn, cũng là thuật pháp nàng không thích dùng nhất, dùng đến liền không thoải mái.
Ngày đầu tiên nàng vào Ngũ Độc lâm, nàng cứu mình cùng Giang Tuyết Hòa, dùng chính là môn thuật pháp này. Sau khi dùng xong, nàng thoát lực ngất xỉu, còn mơ mơ màng màng.
Đề Anh không thích tất cả những pháp thuật có liên quan đến quỷ.
Nhưng trước mắt những yêu quái này muốn giết nàng, cũng đừng hòng chiếm được chỗ tốt từ trong tay nàng.
Khi Đề Anh ác tâm sắp thi pháp đồng quy vu tận với những yêu quái này, gió mát thổi tới.
Một ngón tay gầy dài thẳng tắp điểm lên giữa trán đề anh.
Gió rừng rất lạnh, mũ trùm gió thổi qua.
Tiếng ca dao văng vẳng bên tai, ống tay áo lạnh lẽo của sư huynh rơi xuống gương mặt nữ hài, thanh tuôn rơi tựa như tuyết bay. Tuyết vẫn còn đọng lại, lúc đậm lúc nhạt, gió thổi qua liền biến mất.
Đề Anh linh đài vừa thanh tỉnh lại...
Thiếu niên đội mũ gió giơ tay vẽ cái gì chú, hướng trên người yêu vật chung quanh đập tới. Đồng thời, hắn nắm lấy tay của nàng, mang theo nàng cùng mình một tay khác xách Trần Đại, chạy trối chết.
--
Nửa canh giờ sau, ba người tìm được một sơn động an toàn để nghỉ ngơi.
Đề Anh cắn ngón tay, mặt đen sì, vừa nghĩ vừa vẽ, vẽ xong phù chú không thuần thục như vậy.
Đám yêu quái còn đang quanh quẩn giữa núi rừng, phù chú của nàng dán ở bốn phía sơn động, hẳn là có thể giúp bọn hắn sống qua tối nay. Đợi đến khi trời sáng, pháp lực của yêu quái yếu đi, mới có cơ hội.
Đề Anh vẽ xong phù, đi vào sơn động.
Giang Tuyết Hòa từ lúc nàng xoay người, liền nhìn ra tiểu sư muội tâm tình không tốt. Hắn cũng không trêu chọc nàng, yên lặng dựa vào vách núi mà ngồi, chờ tiểu sư muội đi tới.
Giang Tuyết Hòa an tĩnh, Trần Đại hắn mang về lại không đúng lúc tiến tới:
"Tiểu tiên tử thật lợi hại, những yêu ma quỷ quái kia căn bản không phải là đối thủ của ngươi..."
Trần Đại còn chưa nói xong thổi phồng, đã bị Đề Anh mắng ngay trước mặt: "Ngươi cố ý? Nhìn không ra ta là phế vật, tất cả đều là hắn mang ta trốn tới!"
Trần Đại ngây người: "..."
Tiểu tiên tử này mặc dù sau khi đánh nhau một thân dơ bẩn, nhưng nàng dung mạo xinh đẹp thần kiều dung tuyết dung, nguyên lai tưởng rằng tiểu tiên tử người đẹp tâm thiện, không nghĩ tới tính tình xấu như vậy.
Tiểu tiên tử nói xong, liền đùng đùng giận dữ trừng mắt với Giang Tuyết Hòa.
Giang Tuyết Hòa: "..."
Lửa cháy tới, cách mũ trùm gió, hắn vẫn ôn tĩnh tự nhiên như cũ: "Ta chỉ biết chạy trốn, phong thái lúc sư muội đánh nhau, không phải ta có thể so sánh."
Đề Anh hừ hắn.
Cô đen mặt ngồi xuống, ôm lấy đầu gối mình.
Giang Tuyết Hòa hỏi: "Sư muội lạnh không?"
Đề Anh che lỗ tai: Không nên nghe thanh âm bị ác ma chọn trúng này của ngươi!
Một lát sau, một kiện áo tơi khoác lên vai nàng.
Giang Tuyết Hòa lại hỏi: "Sư muội khát không?"
Đề Anh vẫn không lên tiếng.
Hắn thở dài, chế trụ cằm nàng, để nàng ngẩng mặt, đút nước trong túi nước cho nàng.
Tiểu cô nương cúi mặt phiếm hồng mắt mờ mịt, nhìn qua hắn giống như làm chuyện gì tội ác tày trời, làm nàng tủi thân cực kỳ.
Giang Tuyết Hòa nghĩ nghĩ, liền từ trong túi trữ vật lấy ra một bao bánh ngọt đã có chút cặn: "Trước kia mua, sư muội nếm thử."
Đề Anh nhìn tay hắn duỗi tới.
Nàng chú ý tới tay hắn như xương khô, khớp xương tái nhợt, mu bàn tay da thịt nứt nẻ, vết thương giăng khắp nơi kéo dài tới cổ tay, giống như phù chú gì đó...
Nàng lại nghĩ tới vừa rồi trong rừng điểm vào giữa trán nàng, gọi nàng là ngón tay gầy trắng thanh minh.
Sao Thụ Bì Yêu dám bắt chước tay hắn chứ.
Giang Tuyết Hòa phát giác được ánh mắt nàng rụt rè, nhanh chóng thu tay về, chỉ để bánh ngọt ở trong ngực nàng.
Đề Anh ngây ngốc trừng mắt nhìn: "Ngươi có bánh ngọt, lúc trước sao không cho ta?"
Giang Tuyết Hòa kiên nhẫn giải thích: "Lúc trước cho rằng hôm nay có thể ra khỏi rừng Ngũ Độc, điểm tâm thô lậu như vậy, sợ sư muội chướng mắt."
Đề Anh bĩu môi: Vậy ngươi bây giờ là cảm thấy bản lãnh của ta không đủ, ngày mai chúng ta cũng không ra khỏi Ngũ Độc lâm được.
Nàng lại không vui, Giang Tuyết Hòa nhìn sắc mặt, ấm giọng: "Đương nhiên, với bản lĩnh của sư muội, nói không chừng ngày mai chúng ta có thể ra ngoài. Đến lúc đó sư huynh lại ở trên trấn hướng sư muội nhận lỗi."
Đề Anh: "Ta muốn ăn Phù Nguyên Tử, Tấu Hoa Nghiên, Tô Quỳnh Diệp, Tích Tô Bào Loa, Thủy Tinh Tạo Nhi..."
Nàng giở công phu sư tử ngoạm, gọi hết bánh ngọt sư phụ trước đây không nỡ mua cho nàng.
Giang Tuyết Hòa dù đời trước biết nhiều món điểm tâm khác nhau như vậy cũng có chút kinh ngạc, sau đó lại chỉ nói được.
Lúc này, sắc mặt của Đề Anh rốt cục mới dễ nhìn.
Tiểu cô nương mi nhãn cong cong, đồng tử đen môi đỏ, không hung sát nữa, thêm vài phần thanh tú.
Trần Đại ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm --- thiếu niên này, thật biết dỗ người.
--
Đề Anh được chăm sóc rất thoải mái, không so đo hành vi trước đó Giang Tuyết Hòa làm phế vật, toàn bộ đều nhờ nàng mở đường.
Nàng vốn rất tức giận ------ hắn rõ ràng biết pháp thuật, lúc mang theo nàng chạy trốn cũng không chậm, nhưng hắn một đường đều dựa vào nàng đánh đánh giết giết.
Nhưng hiện tại đề anh không tức giận: Có lẽ hắn chỉ là gối thêu hoa lợi hại một chút.
Nàng nhăn nhăn nhó nhó thăm dò Giang Tuyết Hòa: "Thật ra những phù lục ta vẽ kia, pháp thuật của ta vẫn rất ít gặp, đúng không?"
Trong lòng Giang Tuyết Hòa cảm thấy bản sự của nàng ta quá kém, hắn không rõ sư phụ dạy như thế nào.
Nhưng ngoài miệng hắn chỉ khen nàng: "Sư muội còn nhỏ tuổi như vậy đã học được một thân bản sự, cả đời ta ít thấy."
Đề Anh cười ra tiếng.
Nàng ôm chặt áo tơi trên người, che miệng ngáp một cái, trong sự hài lòng cất giấu khoe khoang nho nhỏ: "Hừ, ngươi kiến thức hạn hẹp. Thật ra ta không có lợi hại như vậy..."
Giang Tuyết Hòa rất hòa khí: "Ta quả thật chưa bao giờ thấy qua sư muội lợi hại như vậy."
Hắn nói thành khẩn, cho dù Đề Anh biết hắn khen mình là vì không có kiến thức, nàng cũng vô cùng vui vẻ.
Đề Anh giống như một thục nữ: "Sư huynh, ngươi đi theo ta, chúng ta nhất định có thể tiến vào Ngọc Kinh môn. Chờ sau khi đi vào, ta che chở ngươi."
Giang Tuyết Hòa không có lên tiếng.
Đề Anh hồ nghi: "Ngươi không muốn?"
Giang Tuyết Hòa liền nói: "Nguyện ý."
Đề Anh mở cờ trong bụng.
Nàng ngang ngược tùy hứng, lúc tức giận sư phụ cũng rất khó dễ dàng tha thứ cho nàng, để cho nàng ở một mình. Hết lần này tới lần khác vị sư huynh mới quen này lại thông cảm như vậy, dọc theo đường đi đều dỗ cho nàng vô cùng cao hứng.
Tâm tình nàng tốt, liền rộng lượng hẳn lên.
Ai, tuy rằng giọng nói của hắn khó nghe, đội mũ trùm đầu tất nhiên là tướng mạo cũng kém, trên tay đều là vết thương, đoán chừng trên người đều không thể nhìn... Nhưng mà nàng vẫn sẽ giúp hắn đi ra khỏi rừng Ngũ Độc.
Tên Đề Anh hiểu chuyện nhớ tới trước khi đi Ngọc Kinh Môn đã giao cho nàng ngọc điệp, phía trên ghi chép tình hình của yêu quái trong rừng này.
--
Đề Anh đốt u hỏa, cầm lấy ngọc điệp mà đọc:
"Vô chi uế, hai mắt không tròng, vốn sinh ra từ mùi chua và tử khí, giỏi ngự yêu mị mà gây họa khắp nơi, tiếng kêu vang.... Sau khi chết oán khí không tiêu tan, bị khóa ở Ngũ Độc lâm..."
Trần Đại là phàm nhân, chưa từng nghe qua "Vô chi uế"; Đề Anh là nhà quê từ nông thôn tới, cũng chưa từng nghe qua "Vô chi uế", chỉ có Giang Tuyết Hòa, như có điều suy nghĩ.
Nhưng Giang Tuyết Hòa nghe Đề Anh đọc chữ ---
Giọng nói của nàng thanh thúy, lại có chút tốn nhiều sức, nghe đứt đoạn, gập ghềnh.
Giang Tuyết Hòa mỉm cười.
Đề Anh xụ mặt, ngẩng đầu.
Giang Tuyết Hòa không lên tiếng.
Trần Đại không hiểu chuyện vò đầu: "Sao lại không đọc tiếp?"
Đề Anh tự nhiên là bởi vì đọc mất mặt, mới không muốn đọc.
Nhưng nàng há có thể để người chế giễu?
Ngón tay nàng chỉ Trần Đại, quát khẽ: "Không đọc đương nhiên là có chuyện hỏi ngươi! Nói, ngươi là ai! Ngươi một phàm nhân không biết pháp thuật lên rừng Ngũ Độc, làm cái gì?! Ngươi có phải cùng yêu quái thông đồng một mạch yếu hại chúng ta hay không?"