Doãn Nhan chẳng rõ là đang đóng kịch hay thật lòng, nhưng khóc đến mức thật sự thê thảm, nước mắt lẫn nước mũi quện vào nhau, chẳng còn chút bóng dáng phong tình của một người phụ nữ kiều diễm hay nét đoan trang ngoan ngoãn khi làm người hầu nữa.
Cô nàng ngậm ngùi như kiểu lưu manh nói:
“Thôi thì, Đỗ tiên sinh. Anh thích làm gì thì làm, muốn giết hay xẻo gì cũng được hết. Dù sao tôi cũng chẳng muốn sống nữa.”
Đỗ Dạ Thần thấy thế, giọng vẫn điềm đạm:
“Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng nói sẽ giết cô.”
Vừa nghe xong, Doãn Nhan lập tức nín khóc. Cô mắt đỏ hoe, ngó ngó rồi rụt rè bò đến gần Đỗ Dạ Thần, nhỏ nhẹ hỏi:
“Ý của Đỗ tiên sinh là… anh sẽ tha cho tôi?”
"Không có." Hắn đáp gọn gàng dứt khoát. “Cho dù từ miệng cô không moi được thứ tôi cần, chỉ riêng việc cô mang cả người toàn là kỹ thuật cải trang của Doãn gia thì tôi cũng không thể để cô rời đi.”
Nghe vậy, sắc mặt Doãn Nhan ngay lập tức ỉu xìu. Cô lầm bầm:
“Tôi đã không còn thứ gì anh cần, anh còn cố giữ tôi lại bên người. Nói cho lắm, chẳng phải cũng chỉ vì thèm thân xác tôi thôi sao? Còn giả vờ đúng đắn, ai mà không biết trong bụng anh nghĩ gì.”
Nói đến đây, dường như chợt nghĩ ra điều gì, cô cười hì hì qua làn nước mắt:
“Hay là thế này, mỗi tháng anh đến tìm tôi vài bữa, tôi cam đoan không chạy, cũng chẳng tiếc gì với anh hết. Tôi bằng lòng ủy thân cho anh rồi, anh cũng nên nể chút tình cảm này mà tha cho tôi một đường chứ?”
Nghe Doãn Nhan bịa chuyện loạn xạ cả nửa ngày, Đỗ Dạ Thần nghiến răng bật ra một câu: “Không biết xấu hổ!”
Doãn Nhan bĩu môi, mặt mày uỷ khuất:
“Sao lại bảo tôi không biết xấu hổ? Tôi thẳng thắn đàng hoàng mà đề nghị, còn hơn anh dùng mấy cái thủ đoạn bỉ ổi ép người. Dù là kỹ nữ cũng còn được lập miếu thờ, thật chẳng có mắt nhìn người gì cả.”
Đỗ Dạ Thần vẫn lãnh đạm, chẳng chút lay động: “Cô không cần dùng những lời đó để kích tôi. Tôi sẽ không tha cho cô.”
Doãn Nhan thấy tính toán của mình bị hắn nhìn thấu, tức đến ngứa cả răng.
"Huống hồ..." Hắn cười nhạt, “Trên người cô đã trúng độc mãn tính, chỉ có giải dược trong tay tôi mới cứu nổi. Nếu muốn chết thì cứ thử chạy xem?”
Doãn Nhan hoảng hốt, vội vàng ôm ngực, trông rõ là tiếc mạng.
“Trời ơi, chơi gì mà mạnh tay dữ vậy? Đỗ tiên sinh đã muốn tôi ở lại, thì tôi ở lại được chưa? Được làm bạn bên cạnh Đỗ tiên sinh, tôi còn cầu cũng chẳng được.”
Thân thể và cả mạng sống đều bị người ta nắm trong tay, cô còn có thể chạy trốn đi đâu được nữa? Cô chẳng khác gì con chim hoàng yến bị khoá trong lồng, móng vuốt bị xích chặt, từ nay về sau không còn tự do, chẳng dễ thoát ra khỏi cái nhà giam này.
Trước mắt cứ phải ổn định Đỗ Dạ Thần đã rồi tìm cách sống sót qua ngày, đợi khi thời cơ chín muồi, biết đâu còn trộm được giải dược mà thoát thân.
Khi Doãn Nhan đang tính toán trong bụng, Đỗ Dạ Thần chợt hỏi.
“Tên cô là gì?”
Doãn Nhan: “Doãn Nhan, tuyệt thế dung nhan nhan.”
Đỗ Dạ Thần hiểu ngay: “Ừm, mặt dày vô sỉ nhan.”
“…” Nghe tới câu này, Doãn Nhan lập tức xác định mình với Đỗ Dạ Thần đúng là khắc mệnh, chẳng buồn nói thêm lời nào nữa.
Đỗ Dạ Thần đưa cho Doãn Nhan một viên thuốc: “Viên thuốc này có thể tạm thời kiềm chế chất độc trong người cô, ăn đi. Chỉ cần cô ngoan ngoãn, cứ nửa tháng tôi sẽ cho cô giải dược một lần.”
Doãn Nhan không tình nguyện mà nuốt viên thuốc, miệng lầm bầm: “Ai nha, phiền toái quá đó Đỗ tiên sinh. Hay là đưa luôn phương thuốc giải cho tôi đi, tôi tự bốc thuốc, nửa tháng uống một lần vậy thì không cần làm phiền Đỗ tiên sinh mỗi lần đều đưa.”
“Cô dẹp suy nghĩ đó đi.” Đỗ Dạ Thần liếc cô một cái, ánh mắt lạnh như sương. Doãn Nhan lập tức nhận ra mình được tiện nghi còn khoe mẽ, bèn ngoan ngoãn im lặng, không dám hó hé thêm câu nào.
Thuốc vừa vào bụng, cơn đau trong người Doãn Nhan cũng dịu bớt. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, lảo đảo bò dậy.
Đúng lúc này, một cậu bé với đôi mắt bị che kín bằng một tấm vải dày, mặt mũi bầm dập, chậm rãi tiến lại gần, chính là Doãn Ngọc.
Mặc dù tấm vải rất dày che kín mắt, Doãn Nhan chắc chắn cậu bé này hoàn toàn không nhìn thấy đường. Thế nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn có thể bước tới trước mặt Đỗ Dạ Thần một cách chính xác như có mắt.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn hắn, mở miệng nói: “Đỗ tiên sinh, ngài muốn người, tôi đã mang đến rồi.”
Vừa thấy Doãn Ngọc, Doãn Nhan hét to một tiếng, lao tới ôm lấy cậu: “Thằng nhóc chết tiệt! Chị đã bảo đừng có theo rồi, còn cố tình lén bám theo! Giờ thì cả hai chị em đều rơi vào tay ác nhân rồi, đáng đời lắm!”
Cô coi Doãn Ngọc như em ruột mình, thấy thằng bé bị thương đầy mình, Doãn Nhan sao không xót xa cho được?
Chẳng qua cô vẫn giận nó bướng bỉnh, dám liều lĩnh mạo hiểm. Vậy nên vừa thấy mặt là phải mắng, miệng không chịu buông tha. Đó mới là chị em ruột, càng thương thì lại càng lo.
Nhưng nghĩ đến cảnh một thiếu niên như Doãn Ngọc lại bị một thằng nhóc tầm ngang hông đánh cho sấp mặt thì thật đúng là buồn cười.
Doãn Ngọc đảo mắt nhìn Doãn Nhan, nhe răng trợn mắt hỏi: “Chị, chị không sao chứ?”
Doãn Nhan lắc đầu: “Không sao.”
Doãn Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ là vì có chị chống lưng, cậu lập tức tố cáo thằng bé vừa rồi: “Chị, thằng nhóc này đúng là vô liêm sỉ! Toàn đánh vào chỗ hiểm của em!”
Cậu bé kia lạnh lùng đáp lại: “Cậu vả một cái vào má trái người ta, thì có gì đáng tự hào?”
Nhất là, đánh còn không lại người ta nữa.
Nhục thật sự, thật sự nhục nhã.
Doãn Ngọc lườm cậu bé một cái, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Mọi người hiểu ý nhau, không ai nhắc lại chuyện đó nữa.
Đỗ Dạ Thần vì Doãn Nhan mà bày ra trò đấu giá chiếc bình, hiện giờ đã có được thứ hắn muốn thì dĩ nhiên cũng không muốn kéo dài thêm nữa.
Với bên ngoài, hắn chỉ nói mình thương tiếc báu vật, không nỡ bán ra, liền tự tay hủy bỏ buổi đấu giá triển lãm, rồi dẫn theo hai chị em Doãn Nhan, Doãn Ngọc rời khỏi Bắc Thành.
Doãn Nhan không biết rốt cuộc Đỗ Dạ Thần đang tính toán điều gì, chỉ là cô không có quyền lựa chọn, chỉ đành mặc cho hắn sắp đặt.
Ban đầu cô còn tưởng đi theo hắn chắc chắn sẽ khổ cực, còn phải nai lưng làm việc cho hắn.
Ai ngờ, Đỗ Dạ Thần đối xử với cô... lại tốt hơn tưởng tượng rất nhiều.
Ban đêm, cô được người mang tới một đĩa bánh bạc hà thơm ngát, sắc vị đầy đủ, còn chuẩn bị sẵn cho cô mấy bộ sườn xám mới toanh. Nhìn kiểu dáng hoa văn ren biên, nền đen hoa cỏ, lớp lụa bên ngoài thì bóng loáng mềm mịn, nghĩ đến thôi cũng biết giá trị không rẻ.
Trong số đó, có một bộ trông rất giống bộ sườn xám mà cô từng mặc lúc bị trúng độc ngã xuống đất làm bẩn.
Doãn Nhan không khỏi cau mày, đoán xem Đỗ Dạ Thần đang có ý gì đây.
Là đang cố tình nhắc nhở cô đừng làm liều, đừng có ý định bỏ trốn sao?
Hay là... hắn thật sự để tâm chuyện hôm đó khiến cô chật vật, còn làm bẩn váy áo cô?
Không thể nào, Đỗ Dạ Thần làm gì tốt tính đến vậy.
Doãn Nhan bĩu môi, thầm nghĩ: “Cáo mượn oai hùm chúc Tết gà.”
Mắng xong, cô bưng đĩa bánh định đi ra ngoài đổ rác.
Vừa mở cửa phòng, thì thấy đứa bé biết võ kia đã đứng sẵn ở cửa canh gác.
Doãn Nhan giải thích: “Tôi chỉ định xuống lầu vứt chút đồ thôi mà.”
Đứa bé liếc cái đĩa trong tay cô, hờ hững mở miệng: “Đó là Đỗ tiên sinh tự tay làm đấy, mất cả tiếng đồng hồ.”
“Hả?” Doãn Nhan kinh ngạc, không ngờ Đỗ Dạ Thần lại tự tay làm bánh cho cô. Chẳng lẽ... hắn còn tiện tay cho thêm chút độc vào?
“Cô không ăn thì đưa tôi.” Đứa bé giơ tay, đoạt lấy đĩa sứ trắng viền hoa tinh xảo trong tay cô.
“Khoan đã, bánh này có thể có độc đó!” Không kịp để cô giành lại bánh bạc hà, đứa bé đã nhét nguyên cái vào bụng.
Doãn Nhan giật mình, đứng một bên quan sát xem nó có dấu hiệu trúng độc hay không.
Ai dè, nó chẳng những không sao mà còn tung tăng như thường.
Lần này, đến lượt Doãn Nhan ngẩn người.
Chẳng lẽ... Đỗ Dạ Thần không hạ độc?
Nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, Doãn Nhan vốn là người trong tay hắn, không cần thiết phải phí công hại cô.
Chỉ là, đã tặng bánh lại còn đưa sườn xám lấy lòng như vậy, thật khiến người ta khó hiểu.
Đỗ Dạ Thần chẳng lẽ định cùng cô hóa giải hiềm khích sao?
Chỉ một cái chớp mắt, Doãn Nhan đã vội vàng lắc đầu xua đi suy nghĩ trong đầu —— sao có thể chứ! Hắn ngay cả thuốc giải còn không chịu cho cô dứt khoát, thù này sâu như biển, giữa họ đã kết oán rồi!
Doãn Nhan từng mơ được sống trong lâu đài xa hoa quý giá, nay thật sự sống ở một nơi như thế mà lại thấy chẳng có gì dễ chịu.
Không phải vì nơi ở quá tệ, mà là vì cô suốt ngày bị giam trong phòng áp mái lầu hai, không được tự do đi lại, đến xương cốt cũng muốn rã rời.
Cô nhìn hoa văn màu ngọc bích tinh xảo trong phòng và cửa kính khắc họa tiết, im lặng không nói lời nào.
Ánh sáng chiếu rọi qua, phủ lên sàn gỗ đỏ một lớp ánh sáng ngũ sắc mơ màng, như cảnh trong mơ. Rõ ràng là cảnh tượng lộng lẫy xa hoa, nhưng lại khiến lòng người nặng trĩu.
Dù sống trong căn nhà như mộng như ảo, nhưng nếu đôi cánh đã bị bẻ gãy, chẳng thể thấy thế giới bên ngoài, thì có ích gì đâu?
Doãn Nhan bực bội nghĩ: Thế này tính là gì chứ? Dùng cẩm y ngọc thực* để nuôi tôi, chẳng khác gì nhốt tôi trong một cái lồng sang trọng!
(*) Cẩm y ngọc thực: Sống trong cảnh giàu sang phú quý, ăn mặc sang trọng, hưởng thụ cuộc sống xa hoa.
Cô nắm lấy tay nắm cửa khắc hình chim phú quý hoa hồng mạ vàng, bất chợt mở cửa ra, cúi đầu nhìn đứa bé đang đứng thẳng bên ngoài, nở nụ cười hòa nhã dễ gần: “Nhà vệ sinh trong phòng tôi hỏng rồi, gấp quá không nhịn được. Em trai, thương chị với, cho chị mượn nhà tắm lầu một một lát nha?”
Cậu bé nghe vậy, hoang mang liếc mắt nhìn một cái về phía Doãn Nhan trong phòng. Cậu bé hai mắt vẫn bị lớp vải nhung dày che kín, chỉ có thể dùng khứu giác để cảm nhận sự vật xung quanh.
Cậu bé khẽ nhăn mũi, nhàn nhạt nói: “Hình như không có chỗ nào không ổn cả.”
Doãn Nhan ngước mắt lên trần nhà lườm một cái, trong lời nói vẫn mang theo ý cười: “Con nít ranh, nhìn còn không thấy thì làm sao biết phong cảnh dọc đường đi thế nào.”
Cô đẩy nhẹ cậu bé, bước vào trong phòng: “Đi đi, chị đây dẫn em coi một chút.”
Cậu bé vừa vào nhà, Doãn Nhan liền thuận tay kéo cửa lại. Có lẽ vì để cô thay đồ cho tiện, Đỗ Dạ Thần cũng khá nhân tính mà để chìa khóa lại. Lúc này, cô cắm chìa vào ổ khóa bên trong, nhẹ nhàng xoay một cái, liền khóa nhốt cậu bé lại trong phòng.
Doãn Nhan đắc ý cười khúc khích, nhân cơ hội chạy xuống lầu.
Tự do lâu rồi không có, thật khiến tâm trạng người ta phơi phới. Nhưng cô cũng biết, cô trúng độc mà! Làm sao chạy xa được? Lén lút ra cửa hít khí trời mười lăm phút đã là cực hạn rồi.
Doãn Nhan lừa được cậu bé võ nghệ cao cường, trong lòng dạt dào đắc ý.
Nhưng nào ngờ, chưa kịp đỡ tay vịn cầu thang hoa lệ để chạy xuống, đã bị Đỗ Dạ Thần chặn lại nửa đường.
Tim Doãn Nhan khẽ run lên, hồn phách như muốn bay ra khỏi cơ thể. Cô không thể để lộ sơ hở, liền giả vờ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Đỗ tiên sinh, thật là trùng hợp nha!”
Hôm nay là lần đầu tiên Đỗ Dạ Thần nhìn thấy Doãn Nhan từ khi giữ cô, trong mắt thoáng hiện một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh, nét kinh ngạc ấy liền biến mất.
Hắn vẫn giữ vẻ đạm nhiên, sắc mặt không lộ vui buồn, chờ trước mặt cô gái lắm miệng này biện giải đôi câu.
Hắn cười lạnh một tiếng: “Nói đi, tôi cũng muốn nghe thử xem, cô lại nghĩ ra được lời qua loa đối phó gì nữa đây.”
Nghe vậy, Doãn Nhan thật sự hận đến nghiến răng. Hắn liền coi thường cô như vậy sao? Cảm thấy miệng cô không thể phun ra lời hay ý đẹp?
Doãn Nhan vẫn cười dịu dàng như gió xuân, liếc nhìn Đỗ Dạ Thần ăn mặc phong nhã: “Đỗ tiên sinh hôm nay mặc bộ âu phục xanh xám, rất hợp với khí chất của anh. Nếu thắt thêm cái cà vạt rồi phối với một cái kẹp vàng khắc chữ thì thật sự hoàn mỹ.”
Màn khen tặng này, vẫn chẳng làm Đỗ Dạ Thần động lòng chút nào.
Hắn nhàn nhạt đáp: “Vậy tức là cô ra ngoài, chẳng lẽ là để mua kẹp cà vạt làm quà gặp mặt cho tôi?”
Doãn Nhan lập tức vỗ tay, cười nói: “Thật không hổ là Đỗ tiên sinh thông minh tuyệt đỉnh, đúng là tâm ý tương thông. Tôi quả thật định làm vậy đó!”
Đỗ Dạ Thần liếc nhìn sườn xám áo khoác cổ lông thỏ trắng của Doãn Nhan, như đang suy nghĩ điều gì đó rồi nói: “Theo tôi được biết, Doãn tiểu thư hiện giờ không xu dính túi. Như vậy tặng quà cho tôi, là định đi trộm, hay là định cướp?”
Doãn Nhan nụ cười vô hại trên mặt liền cứng đờ. Trong lòng thầm mắng: Đỗ Dạ Thần, ngươi muốn chết à!
Không khí bỗng trở nên ngượng ngập, hai người giằng co, ai cũng không chịu nhường bước.
Đỗ Dạ Thần không ngu. Nhìn thấy cậu bé cả nửa ngày không xuống cản người, trong lòng hắn đã hiểu rõ sự tình vừa xảy ra. Hắn nhìn cô, nói: “Lừa một đứa trẻ, cũng đáng để đắc ý vậy sao?”
Doãn Nhan không cần giả vờ nữa, tình hình đã thế, còn bày đặt tiểu thư khuê các gì nữa?
Cô xụ mặt, ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt uất ức như trẻ con bị mắng, miệng không ngừng than thở: “Ai biểu anh suốt ngày nhốt tôi trong phòng, người sắp mốc meo tới nơi rồi.”
Đỗ Dạ Thần biết rõ tính cô thích trêu người, nếu thực sự nhốt trong phòng, ai biết sau này sẽ gây ra chuyện gì nữa?
Cô như con dã thú khó thuần, đặt ở nơi khác chỉ khiến người ngày đêm lo lắng, chi bằng giữ bên mình, ít ra còn có thể giám sát sát sao.
Nghĩ vậy, hắn nói: “Nếu cô cam đoan sẽ không gây chuyện thì tôi cho phép đi theo bên cạnh, không nhốt trong phòng nữa.”
Doãn Nhan mừng rỡ, hỏi: “Thật không?”
“Ừ.” Đỗ Dạ Thần thấy cô vui đến vậy, khóe miệng cũng khẽ cong lên một chút.
Sau một hồi lâu, hắn xoa trán, bổ sung:
“Có điều, tôi vốn không dễ tin người. Nếu có tin, cũng chỉ cho người ta đúng một cơ hội. Nếu cô nói dối, chờ tôi điều tra ra chuyện cũ trước kia thì e rằng cô cũng đừng mong rời khỏi lầu hai. Không chừng còn bị nhốt mười năm, hai mươi năm ấy chứ. Cô tự mình cân nhắc cho kỹ, đừng giở trò.”
Doãn Nhan ban đầu còn tưởng đã qua cửa suôn sẻ, nghe đến đây lập tức ỉu xìu, ấp úng đáp: “Biết rồi…”
“Ừ.” Thấy cô thuận theo, Đỗ Dạ Thần cũng coi như tạm tha cho một lần.
Doãn Nhan không còn lăn lộn ăn vạ trên chiếc thảm thiên nga nhung đỏ, lần này rất lanh lẹ đứng dậy, phủi bụi bám quanh eo và mông, khẽ vuốt lại nếp váy mới. Bộ sườn xám này làm bằng tơ lụa, bóng nước óng ánh, trên thân áo thêu hoa giang cùng cá chép, đường kim hoa văn tỉ mỉ phức tạp mà sang trọng. Tuy nhiên viền váy và tay áo chỉ có một tấc nhỏ, như một chiêu điểm xuyết bất ngờ, khiến người mặc còn nổi bật hơn cả hoa xuân.
Chiếc váy này vừa người vô cùng, không rộng quá mà cũng chẳng bó sát, đúng là khéo như in.
Đỗ Dạ Thần khẽ nghiêng ánh mắt đi chỗ khác, giọng nhỏ: “Quần áo mặc có vừa không?”
Doãn Nhan ngẩn ra một lúc mới kịp phản ứng. Hôm nay cô thay bộ sườn xám này là do chính tay Đỗ Dạ Thần đưa tới, vậy câu hỏi kia chắc là hỏi ba vòng có vừa hay không?
Cô gật đầu: “Vừa vặn.”
Vừa dứt lời, như chợt nhớ ra gì đó, Doãn Nhan liếc hắn một cái, giọng pha trêu chọc:
“Có điều cũng lạ nha, Đỗ tiên sinh làm sao lại biết số đo dáng người của tôi thế?”
Đỗ Dạ Thần lập tức nhớ tới lần đầu chạm mặt tại khách sạn Hoa Nhài, hai người đều có tâm tư riêng, lúc đó hắn tranh thủ ôm lấy cô, đúng lúc cảm nhận được dáng người ấy…
Hắn tự dưng thấy bối rối, vành tai hơi hơi ửng đỏ.
Hắn cụp hàng mi dài đen nhánh xuống, lẩm bẩm: “Thoáng nhìn qua là đoán được thôi, đúng lúc…”
Có lẽ sợ cô hỏi tới nữa, hắn vội nói tiếp:
“Lát nữa tôi sẽ dẫn cô đến chỗ làm việc, tuyệt đối không làm khó cô. Còn giờ, cô lên lầu trước, mở cửa cho A Bảo giúp tôi. A Bảo từ nhỏ đã mắc bệnh về mắt, chỉ dựa vào tai và mũi để phân biệt người. Lúc tôi mới gặp nó, nó bị bắt vào đoàn tạp kỹ, bị bọn chúng nhốt trong lồng sắt để biểu diễn. Những kẻ đó sợ nó bỏ trốn nên đối xử chẳng khác gì như súc vật. Thứ nó sợ nhất chính là bị nhốt trong phòng tối chật chội. Giờ xa tôi đã lâu như vậy, e là nó sợ đến phát khóc rồi.”
Nghe vậy, mặt mày Doãn Nhan lập tức lộ vẻ hốt hoảng.
Cô đúng là muốn trả thù Đỗ Dạ Thần thật, nhưng đâu ngờ lại kéo theo một đứa bé đáng thương!
Nếu A Bảo thật sự rất sợ bị nhốt, mà cô chỉ vì tư lợi cá nhân mà đùa giỡn hắn như vậy… đúng là quá thất đức rồi!
“Vậy tôi đi ngay!” Doãn Nhan lòng đầy áy náy, cô vội nhấc tà váy, chạy nhanh lên lầu vào phòng mở cửa cho A Bảo.