Editor: Xuri

Tôi và Lộ Lê quen biết nhau đã mười một năm, cắt đứt liên lạc ba năm, yêu nhau bốn năm, chia tay ba năm.

Sau khi lên lớp 9 và được phân lại lớp, chúng tôi trở thành bạn học, cũng là bạn cùng bàn.

Sau kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, chúng tôi trở lại trường nhận phiếu điểm, kèm theo lễ tốt nghiệp.

“Thành tích hai đứa mình cũng ngang ngang nhau, biết đâu còn có thể học cùng lớp tiếp.”

“Hay là cùng đăng ký vào Nhị Trung đi.”

Tôi đã tìm cái tên Lộ Lê trên danh sách phân lớp của Nhị Trung suốt cả buổi mà không thấy.

Ba năm cấp ba, trong cuộc sống của tôi hoàn toàn không có dấu vết gì về Lộ Lê.

Ngày nộp nguyện vọng xong, Lộ Lê cầm một mảnh giấy viết “Lâu rồi không gặp” đến hỏi tôi:

“Chào cậu, cho hỏi có cuốn sách này không?”

Anh ta đeo balo chéo, gương mặt tràn ngập nụ cười, trông chẳng khác gì một thiếu niên dịu dàng đầy nắng.

Quả thực là thiếu niên! Nhưng lại không phải người thiếu niên tôi đã chờ đợi suốt ba năm trước.

Một người đã ba năm không xuất hiện bỗng dưng đứng ngay trước mặt tôi, tôi ngẩn người.

Thế nhưng anh ta lại như không có gì xảy ra, vẫn mỉm cười vươn tay phải về phía tôi:

“Lâu rồi không gặp, bạn học Lâm Vũ Sâm.”

Dù năm đó tôi vì anh ta không giữ lời hứa mà đơn phương cắt đứt quan hệ.

Tôi từng tưởng tượng hàng nghìn lần cảnh tái ngộ của chúng tôi, vậy mà giờ chỉ có thể miễn cưỡng cười và đáp lại bình thản:

“Lâu rồi không gặp.”

Anh ta mời tôi đi ăn tối, ban đầu tôi định từ chối.

Nhưng nghĩ đến tôi của ba năm trước ngốc nghếch biết bao nhiêu khi chờ đợi, ý định hỏi rõ càng kiên định hơn.

Lộ Lê đã gặp tai nạn xe trong kỳ nghỉ sau kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, hôn mê suốt một tháng, cả kỳ nghỉ nằm trong bệnh viện.

Vì vậy anh ấy bỏ lỡ thời gian điền nguyện vọng, khi đến Nhị Trung để thương lượng nhập học thì không thành, đành chuyển sang trường tư.

Dù như thế, sau này anh cũng không liên lạc với tôi.

“Lúc muốn liên lạc với cậu mới phát hiện đã bị chặn, nếu là tôi chắc cũng làm vậy.”

“Cũng tìm hỏi mấy bạn học, họ nói cậu học ở Nhị Trung, là tôi thất hẹn rồi, xin lỗi.”

Tôi cũng không truy cứu nữa.

Có lẽ ba năm nay anh chưa từng biến mất, bởi vì anh chính là bạn trên mạng của tôi- “Tam Mộc”.

Tôi vẫn luôn biết người đó là anh, nhưng lại chưa từng vạch trần.

Tôi và anh ấy thường xuyên trò chuyện, là những người bạn vừa thân thuộc vừa xa lạ.

Chúng tôi ngầm hiểu với nhau, chưa từng nhắc lại lời hứa năm xưa, cũng chỉ xem nhau là bạn bè bình thường.

Cả kỳ nghỉ hè đó, ngày nào anh cũng xuất hiện ở hiệu sách nơi tôi làm thêm, đọc sách, nghe radio trở thành thói quen hằng ngày.

Chúng tôi thường cùng nhau đi bộ về nhà, dù không có gì để nói, chỉ cần đi bên anh ấy thôi.

Giống như trở lại năm lớp 9, lúc nào cũng có hình bóng anh ấy bên tôi.

Ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Nam, Lộ Lê đã tỏ tình.

“Lâm Vũ Sâm, cậu có đồng ý làm bạn gái tớ không?!”

Ánh mắt tôi nhìn anh ta không còn trong sáng như trước nữa, bởi vì tôi cũng không muốn chỉ là bạn bè.

Tôi mỉm cười, ghé sát tai anh thì thầm, nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Tớ đồng ý.”

Lộ Lê ôm chặt tôi vào lòng: “Lần này tớ sẽ không thất hứa nữa, đảm bảo luôn."

Vẻ mặt anh nghiêm túc, ánh mắt kiên định, còn đưa tay lên thề, trông đáng yêu không chịu nổi.

Sau đó lắp bắp lấy điện thoại ra cho tôi xem.

Trên màn hình là giấy báo trúng tuyển của Đại học Nam.

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, bởi vì trước đó anh chỉ cho tôi xem các trường khác, không ngờ cũng nộp vào Đại học Nam, xem ra khả năng thu thập thông tin cũng khá đấy!

“Lâm Vũ Sâm, tớ thích cậu, từ ba năm trước đã thích rồi.”

Nói xong, môi anh nhẹ nhàng chạm vào môi tôi.

Có lẽ ba năm trước tôi cũng đã thích cậu, bởi vì tôi không muốn sống những tháng ngày không có cậu thêm lần nào nữa.

Lúc học cấp hai, bố mẹ tôi đang trong thời gian ly hôn, mỗi lần về nhà thứ đầu tiên tôi nghe thấy luôn là tiếng cãi vã.

Khi ấy tôi chỉ muốn chạy trốn… chạy trốn khỏi một ngôi nhà đầy ắp những lời mắng mỏ và cãi vã.

Tôi thường mất tập trung trong lớp, đầu óc cứ hiện lên cảnh bố mẹ to tiếng, mắt cũng dần dần ướt.

Không muốn bị người khác phát hiện, tôi sẽ cúi đầu giả vờ viết bài.

Không nhớ rõ là lần thứ mấy, khi tôi lại đang thẫn thờ, Lộ Lê đưa tôi một thứ.

Là một viên kẹo.

“Tâm trạng không tốt à? Gần đây cậu hay mất hồn lắm.”

Tôi vốn không giỏi bày tỏ hay tâm sự, chỉ đơn giản đáp lại:

“Không có.”

“Nếu cảm thấy khó chịu vì cứ giấu trong lòng, cậu có thể kể cho tớ nghe, tớ sẽ giữ bí mật.”

Tôi chỉ gật đầu coi như đồng ý, nhưng trong lòng lại từ chối sự tốt bụng ấy.

Từ đó, Lộ Lê bắt đầu quan tâm tôi nhiều hơn, mỗi lần tôi lơ đãng, anh ấy sẽ lén chọt vào tay tôi.

Thấy tôi có bài nào không hiểu, anh sẽ lo lắng đứng một bên.

Khi tôi nhìn qua, anh lại giả vờ thản nhiên nói nếu không hiểu thì có thể hỏi anh.

Giờ ra chơi thường kể chuyện cười cho tôi nghe, nhưng kể không hay bằng tôi.

Mỗi lần đi siêu thị hay mang theo đồ ăn vặt và nước uống cho tôi, tôi cũng cảm thấy ngại nên thường mang lại cho anh.

Anh chăm chú lắng nghe tôi kể một đống chuyện linh tinh, chưa từng nghe qua thì bảo thú vị, chưa từng xem phim nào thì nói sẽ xem khi rảnh, như thể tôi nói gì anh cũng hứng thú.

Cuối tuần về nhà, anh cũng sẽ đợi để cùng tôi lên xe.

Tuy tôi chưa từng nói rõ nỗi buồn của mình, nhưng sự đồng hành của anh khiến tôi cảm thấy yên lòng.

Dù tôi thường sai khiến anh, trêu chọc anh, anh vẫn luôn dịu dàng chăm sóc tôi.

Thành tích hai đứa cũng tương đương nhau, nên sau mỗi kỳ thi đổi chỗ vẫn luôn được ngồi cạnh nhau.

Tôi cũng dần quen với sự tồn tại của anh, có lẽ là bắt đầu phụ thuộc.

Trong thời gian đó, bố mẹ tôi cuối cùng cũng chấm dứt tranh cãi và hoàn tất thủ tục ly hôn.

Tôi cũng có thể hiểu được quyết định của họ, và gửi lời chúc phúc.

Chỉ là, tôi không bao giờ có thể quay lại ngôi nhà từng đầy ắp tiếng cười ấy nữa.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play