Editor: Xuri
Tôi say đến mơ màng, đầu mềm nhũn tựa vào cổ anh.
Lúc nói, Lộ Lê mang theo ý khiêu khích, nhưng lại không hề đẩy tôi ra.
Ngược lại còn mặc kệ tôi lăn qua lăn lại trên người anh.
Tôi không ngừng lầm bầm trong miệng, vừa ậm ừ vừa rên rỉ.
Lộ Lê có hơi mất kiên nhẫn: “Lẩm bẩm cái gì đó?"
Anh ấy hơi ngồi dậy, bế tôi ngồi lên người mình, tai ghé sát mặt tôi.
Cảm giác có người lại gần, tôi lập tức vào trạng thái phòng vệ, vung tay tát một cái.
Lộ Lê nhanh chóng nghiêng đầu, đẩy tôi ra.
“Vài năm không gặp, sao em lại trở nên hung dữ thế?”
Tưởng là phòng vệ thành công, nhưng bị anh ta đẩy mạnh một cái khiến tôi lập tức nổi giận.
Tôi vừa ấm ức vừa đánh anh ta, vừa lầm rầm: “Phận làm công khổ quá đi mất!!!”
Lộ Lê vẫn không phản kháng, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Tay anh nhẹ nhàng đặt lên cổ tôi, thừa cơ hôn trộm một cái.
Anh ta bất ngờ bật cười: “Lâm Vũ Sâm, em tưởng đang đấm bông à?”
Tôi ngừng đánh, ngoan ngoãn vùi đầu vào vai anh, rồi ngủ thiếp đi.
Lộ Lê không nhịn được cảm thán: “Ngoan như vậy mãi thì tốt biết mấy.”
Tay anh không ngừng vuốt tóc tôi, như đang vuốt lông mèo vậy.
Sáng hôm sau, tôi mở mắt, nhìn quanh căn phòng xa lạ.
Thấy bức ảnh đầu giường, tôi giật mình bật dậy, phát hiện may mà quần áo vẫn còn nguyên.
Ký ức đêm qua nhanh chóng hiện về, khiến tôi thấy xấu hổ không lý do.
Tôi chỉ là uống hơi nhiều trong buổi tụ họp bạn bè, lúc ra hành lang thì gặp Lộ Lê.
Vậy mà anh ta lại dám đưa tôi về nhà!?
Yêu Linh Na sao có thể để anh ta đưa tôi về nhà được cơ chứ?!!
Tái ngộ với người yêu cũ, tại sao người thảm hại lại là tôi?!
Không kịp chất vấn bạn, tôi chỉ muốn nhanh chóng rút lui.
Tôi quan sát xung quanh, không thấy bóng dáng Lộ Lê đâu, định lén chuồn đi.
Bởi vì tôi thực sự không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào, dù là anh ấy của hôm nay, hay là của ba năm trước.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, tiếng nước trong phòng tắm đột ngột dừng lại.
Tôi nghĩ: “Không thể trùng hợp đến thế chứ?”
“Lâm Vũ Sâm, em định chuồn à!?”
Tôi xách giày trên tay, còn chưa kịp mở cửa thì đã nghe thấy giọng anh, giật nảy mình.
“Sao anh lại không mặc đồ mà đi ra vậy hả.”
Tôi hét lên, che mắt lại.
Anh cười gian: “Có phải chưa từng thấy đâu.” vừa nói vừa quấn khăn tắm.
“Trước kia với bây giờ sao giống nhau được?”, tôi lúng túng phản bác, rồi thả tay xuống.
Anh trêu chọc: “Vậy giờ khác chỗ nào?”
Tôi chỉ dám thầm lẩm bẩm: “Trước kia anh làm gì có cơ bụng.”