Dư Sâm không hề ngạc nhiên mà nói: “Tôi còn tưởng rằng thầy định sẽ không lộ mặt mãi rồi. Xem ra hôm nay quả thật là một vở kịch. Được rồi, Tô Hành, cậu dậy đi, nằm trên giường lâu như vậy, mệt lắm rồi phải không?”
Tuy nhiên, Tô Hành vẫn không nhúc nhích.
Yến Lan nói: “Sao anh cứ không tin là em ấy thực sự không thể tỉnh lại chứ?”
“Không thể nào… Thuốc không thể có vấn đề được…”
“Thuốc đúng là không có vấn đề, nhưng đó chỉ là cọng rơm đè nặng lên em ấy thôi. Nếu trước đó không có anh dọn đường, một túi bột đậu phộng của Võ Vệ Dương sẽ chẳng gây ra chuyện gì. Tương tự, nếu không có bột đậu phộng của Võ Vệ Dương, những loại thuốc trước đây của anh cũng sẽ chẳng có vấn đề gì cả.” Yến Lan nói, “Bây giờ em ấy thành ra thế này, là kết quả mà anh và Võ Vệ Dương cùng nhau tạo nên. Anh không chỉ ở cùng một chỗ với kẻ đã hại ân nhân cứu mạng của mình, mà còn hại cả con trai của ân nhân cứu mạng mình.”
Dư Sâm mặt cắt không còn giọt máu, đến tận lúc này mới thật sự tin rằng mình đã làm hại Tô Hành.
Giọng nói trầm ổn của Giang Vị Dương vang lên: “Dư Sâm, cậu còn nhớ năm cậu được bổ nhiệm làm đội phó tạm quyền là bao nhiêu tuổi không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT