Thành Trừng rót hai cốc nước đặt lên bàn, Yến Lan chỉ ra hiệu một chút, còn Tô Hành thì ngay cả chạm cũng không chạm. Cậu ta lúng túng xoa xoa tay, nói: "Anh, anh hỏi đi, em nhất định sẽ nói hết cho anh biết."
"Sáng nay đồng nghiệp của tôi đến tìm cậu, cậu đã nói gì với anh ấy?" Tô Hành hỏi.
Thành Trừng do dự một lát, sau đó ấp úng nói: "Cảnh sát Kiều đến hỏi em về chuyện của chú. Em chỉ nhớ là hôm đó trước khi ăn cơm em đang chơi ở đầu ngõ, lúc nhìn thấy dượng thì ông ấy đang cầm điện thoại trên tay, ông ấy còn vuốt đầu em một cái. Thật ra em cũng không chắc lúc đó ông ấy có thật sự đang gọi điện thoại hay không, lúc đó em còn nhỏ quá, thật sự không dám đảm bảo những gì mình nhớ là đúng."
Tô Hành và Yến Lan nhìn nhau, sau đó hỏi tiếp: "Chuyện này cậu còn nói với ai nữa không?"
"Không có." Thành Trừng lắc đầu, lập tức bổ sung thêm, "Nhưng sáng nay em nói chuyện với cảnh sát Kiều ở ngoài đường, lúc đó xung quanh hai chúng em chắc là có cảnh sát thường ngày bảo vệ em ở gần nhà em, em quen họ, họ có nghe thấy hay không thì em không chắc."
"Được. Câu hỏi thứ hai." Tô Hành thần sắc không thay đổi nói, "Trong thời gian cậu làm việc ở Đông y Cát thị có phát hiện ra chuyện gì bất thường không? Chuyện gì cũng được."
Thành Trừng suy nghĩ nghiêm túc một lúc, trả lời: "Em không biết thế nào là bất thường, nhưng quả thật có một chuyện khá kỳ lạ. Ông Cát và tay hoa không chỉ một lần hỏi thăm thành tích học tập hồi đi học của em, đặc biệt là thành tích môn hóa. Em học dở các môn tự nhiên lắm, mấy năm nay không đi học, cơ bản là trả hết cho thầy cô rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play