Sau khi xử lý xong mấy vết thương và trải qua cả CT lẫn MRI kiểm tra chéo, cuối cùng Yến Lan cũng được xác nhận nội tạng không bị tổn thương. Dù chiếc áo sơ mi mấy nghìn tệ của anh giờ đã bẩn không nhìn ra hình dạng ban đầu, keo vuốt tóc cũng không giữ nổi những lọn tóc rối tung, nhưng dù sao mặt anh vẫn lành lặn, lại còn đeo thêm một chiếc kính gọng vàng đầy phong cách, ngược lại càng toát lên chút khí chất “mỹ cường thảm”. Chính nhờ dáng vẻ này mà anh đã thành công khơi gợi lòng thương cảm của cô y tá, được đặc cách vào phòng theo dõi để thăm Tô Hành.
Vì lo Tô Hành lại lên cơn, y tá đã điều chỉnh giường thành tư thế nửa nằm nửa ngồi. Cậu đang nhắm mắt dựa vào thành giường, mặt hướng về phía cửa sổ, mu bàn tay trái vẫn còn cắm kim truyền dịch.
Yến Lan ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay phải của cậu, khẽ hỏi: “Còn khó chịu không?”
Tô Hành không trả lời, cũng không nhúc nhích, trông như đã ngủ say.
Yến Lan nhẹ nhàng xoa từng ngón tay của cậu, tiếp tục nói: “Tôi không ngờ tối nay lại thành ra thế này, sợ lắm phải không? Cái tên nhóc họ Kiều kia cũng thật là, gọi điện cho cậu làm gì chứ!”
Tô Hành vẫn không hề có phản ứng.
“Tôi biết cậu chưa ngủ, nói với tôi một câu đi.” Yến Lan đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Tô Hành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT