Sáng hôm sau, khi Tô Hành mở mắt ra thì phát hiện bên cạnh mình còn có một người nữa, hơn nữa dường như cậu còn coi người đó như một cái gối, lúc này đang nằm gọn trong vòng tay của người ta. Đầu óc Tô Hành trống rỗng suốt năm phút mới dần dần nhận thức được sự thật này. Cậu căng cứng người nghe ngóng một lúc, phát hiện người bị mình gối lên tim đập bình ổn, hơi thở đều đặn, có vẻ vẫn còn đang ngủ. Tô Hành thử động đậy một chút, thấy Yến Lan không có phản ứng gì mới thầm thở phào, cẩn thận bò ra khỏi vòng tay anh. Nhưng ngay khi ngẩng đầu lên, cậu liền bắt gặp ánh mắt Yến Lan đang nhìn mình với ý cười đầy mặt.
Tô Hành: “…”
Yến Lan xoa cánh tay bị đè cả đêm, nói: “Pháp y Tô, tôi thấy cậu nên giám định thương tích cho tôi đi, cánh tay trái của tôi bây giờ gần như mất hết cảm giác rồi.”
“Cái… cái gì mà giám định thương tích?” Tô Hành lắp bắp, “Sao anh lại ở trên giường tôi?”
“Trước hết phải làm rõ một chuyện, về lý mà nói, chiếc giường này cũng là giường của tôi.” Yến Lan đưa tay xoa tóc Tô Hành, “Đương nhiên, hiện tại có thể tạm thời coi là giường của cậu. Còn về việc tại sao tôi lại ở đây… Nhím con, tối qua cậu ho đến mức suýt ngất đi, đừng nói với tôi là cậu không nhớ gì nữa.”
Tô Hành xấu hổ chôn đầu vào đầu gối, ậm ừ nói: “Đội trưởng Yến, anh ra ngoài trước đi, tôi… tôi lát nữa làm bữa sáng cho anh.”
“Không cần, chỉ cần cậu không ho nữa là được, tôi đi làm bữa sáng cho cậu.” Yến Lan xuống giường, đi đến cửa, nhưng rồi quay lại, cúi đầu ghé sát tai Tô Hành, nói khẽ: “Tôi đã xác nhận rồi, cậu thật sự không nói mớ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT