Chu Nghĩa Vân cắn chặt răng: “Ngươi… Bản tướng quân hiếm lạ sao? Đi!”
Nhìn Chu Nghĩa Vân đi xa, Liễu Nhứ ôm chặt Bao Bao, thật sự là duyên phận lạ kỳ. Kiếp trước vì hắn mà chết, kiếp này lại là vợ hắn, đây là báo ứng sao?
Nổi giận đùng đùng trở lại thư phòng, hắn đuổi hết hạ nhân ra ngoài, chỉ giữ lại Lý Kim và hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”
Lý Kim cân nhắc một lát, trả lời: “Tướng quân, nơi vương phi ở quả thật có chút đơn sơ. Thân là đích thê của ngài lại còn có đích tử, cứ ở nơi đó thì có chút không hợp lý.”
Chu Nghĩa Vân vỗ bàn: “Ngươi là nói hắn chịu thiệt thòi sao? Ta đường đường hoàng tử bị lừa cưới một ca nhi, cưới hắn bao lâu thì bị người cười bấy lâu, ta còn thấy thiệt thòi đây này.”
Hắn vận khí rồi nói tiếp: “Bản tướng quân hỏi ngươi về cái vũ khí đó, bản tướng quân chưa từng thấy qua.”
“Mạt tướng cũng chưa từng thấy qua, lực sát thương thật sự rất mạnh. Mạt tướng thấy vương phi không cần kéo dây như cung tiễn mà chỉ nhẹ nhàng gẩy một cái là mũi tên nhỏ bắn ra. Hơn nữa là bắn liên tiếp hai phát, găm vào cửa sổ mạt tướng cũng phải dùng sức mới rút ra được. Tướng quân nếu dùng vũ khí này trên chiến trường thì…” Lý Kim có chút hưng phấn.
Chu Nghĩa Vân vỗ trán: “Bản tướng quân tự có biện pháp.”
…(Khúc sau hồi tưởng lại kiếp trước nên văn phong có chút khác)
Doãn Vân nằm trên giường nhìn Liễu Nhứ đang ngồi trên ghế sô pha, khẽ cong môi cười. Đôi mắt hồn xiêu phách lạc, khóe mắt hơi nhướng lên, khóe miệng mím chặt, ánh mắt mạnh mẽ, sắc sảo. Không biết có bao nhiêu người sẽ mê muội trước vẻ ngoài yêu nghiệt của hắn. Doãn Vân hơi hé áo ngủ, ngồi cạnh Liễu Nhứ, một cánh tay đặt ra sau ghế sô pha, chăm chú nhìn vào mắt Liễu Nhứ, chuyên chú và thâm tình: “Liễu Nhứ, mặc kệ nghề này nguy hiểm thế nào, sau này đi cùng ta nhé, ngươi ra giá đi?”
“Doãn thiếu, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ ngài. Chờ ngài ngày mai thuận lợi xuất ngoại, nhiệm vụ của tôi sẽ hoàn thành, sau này có lẽ vô duyên gặp lại.”
“Bản thiếu thực sự rất thích ngươi đó, ngươi suy xét thử xem, đi cùng ta không?” Khuôn mặt trẻ con của Doãn Vân rất có sức thuyết phục, đôi mắt tròn xoe lấp lánh sự đơn thuần không hợp với thân phận của hắn, đáng tiếc đối với hắn, ngoài Liễu Nhứ ra, không ai có sức chống cự.
“Doãn thiếu, tôi thích phụ nữ. Đối với đàn ông không có chút hứng thú nào, xin thứ lỗi.”
Doãn Vân chớp mắt, cười tủm tỉm nói: “Không, ngươi sẽ đi cùng ta.”
Liễu Nhứ đối với những cuộc nói chuyện nhàm chán diễn ra hằng ngày này cũng không để ý quá nhiều. Nhưng khi sắp lên máy bay, thiếu niên này lại dở chứng, từ chối lên máy bay. Liễu Nhứ vẫn còn đang hưng phấn vì sắp có thể thoát khỏi vị thiếu gia khó chiều này, không ngờ lại xảy ra sự cố đột ngột. Trong lòng hắn rất bực bội, đối với vị thiếu gia bốc đồng này, hắn hoàn toàn hết kiên nhẫn, vừa kéo vừa lôi hướng máy bay chuyên dụng. Chợt thấy ở khúc cua xuất hiện một người đàn ông mặc đồ công nhân tu sửa, lòng sinh cảnh giác liền tăng tốc bước chân. Doãn Vân chết sống không chịu nhúc nhích, kéo hai bước lùi một bước, dư quang nhìn thấy nòng súng đen ngòm chĩa vào phía sau. Liễu Nhứ quay người lại bảo vệ Doãn Vân, tiếng súng vang lên, Liễu Nhứ bay ra một con dao nhỏ, hai người đồng thời ngã xuống đất.
Liễu Nhứ đột nhiên từ trên giường bật dậy, tay sờ vị trí trái tim, hai tay chống trán, đầu mạnh mẽ cúi gập xuống, khiến bản thân thở dồn dập hơn, cảm nhận trái tim đang đập. Kiếp trước trong nhiệm vụ bảo vệ thời hạn một tháng, hắn cũng không hiểu gì về người này, không biết dưới vẻ ngoài đơn thuần vô hại đó rốt cuộc ẩn chứa điều gì? Kiếp trước từ chối yêu, kiếp này làm vợ, lại còn có một đứa con. Liễu Nhứ quay đầu dựa vào ánh trăng nhìn chằm chằm ngũ quan của Bao Bao. Tại sao trước đây không phát hiện, hôm nay vừa so sánh mới nhận ra hắn cực kỳ giống người kia. Dung mạo của hắn, tên của hắn ở kiếp trước. Liễu Nhứ thở ra một hơi, khẽ mắng: “Mẹ kiếp.”
Trong Thập Nhất hoàng phủ truyền ra tin tức vương phi bị ghẻ lạnh sáu năm ở hậu viện, cuối cùng cũng khổ tận cam lai, ở chính viện rồi.
“Chủ tử, thật sự muốn chuyển sao?”
Liễu Nhứ đang xem náo nhiệt, bĩu môi hỏi: “Tiểu Nha ngươi nói bọn họ có phải đặc biệt giả tạo không, có chút đồ đạc thế này có gì mà bận rộn chứ. Bao Bao đâu rồi?”
“Tiểu thiếu gia từ sớm đã bị Vương thẩm mang đi rồi, nói là trong phủ có thợ may rất nổi tiếng đến, Vương thẩm mang theo tiểu thiếu gia đi làm bộ đồ mới.”
Vừa nói xong liền nghe ngoài phòng truyền đến tiếng hô: “Cha, mau tới.”
Hai người đi ra ngoài liền nhìn thấy, Bao Bao ôm chặt chân một người, Vương thẩm vội vàng giằng lấy đồ vật. Liễu Nhứ “Ai” một tiếng, việc này làm rất “kinh hỉ”, trong viện chỉ có bốn người, hai người đều đang trong tình trạng không biết gì. Hắn đưa Bao Bao và Vương thẩm vào trong phòng mới nói rõ chuyện chuyển về chính phòng:
“Cha vì sao muốn chuyển đi? Con không đi.” Bao Bao ôm cây kiếm gỗ nhỏ mà cha hắn làm cho, chu môi từ chối.
“Chính phòng không tốt sao?”
“Tốt, nhưng chúng ta cũng không đi, ở đây có cha, Tiểu Nha, Vương thẩm và Bao Bao rất tốt rồi.”
“Bao Bao, con là đích tử trong phủ, nhất định cần phải có dáng vẻ của đích tử. Nếu không thì cha cũng không muốn chuyển đi đâu.”
“Tiểu thiếu gia nghe lời Vương thẩm có được không?” Vương thẩm nhẹ nhàng ôm hắn: “Tiểu thiếu gia ngài xem tiểu viện này quá nhỏ, sau này chủ tử dạy ngài công phu đều không đủ chỗ đứng đâu.”
Bao Bao vỗ tay một cái, suy nghĩ thông suốt: “Cha, vậy đi thôi, con đồng ý.” Xem ra đối phó trẻ con vẫn là phụ nữ thạo hơn.
Tối đó, Liễu Nhứ đang dỗ Bao Bao ngủ trong phòng ngủ ở chính phòng, Tiểu Nha đến báo tướng quân muốn đến. Liễu Nhứ đi ra đại sảnh, ngồi thẳng trên ghế, nhìn quyển sách trên tay. Chu Nghĩa Vân bước vào đại sảnh chính phòng liền nhìn thấy cảnh này, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, nhìn thấy khuôn mặt mông lung của Liễu Nhứ, Chu Nghĩa Vân ngây người.
Trước đây Chu Nghĩa Vân đã biết hắn rất đẹp, đôi mắt yêu nghiệt, đôi môi không son mà đỏ, khuôn mặt trái xoan cằm nhọn. Giờ phút này, tóc rối bời, một bộ trường sam màu trắng, khiến người ta có một loại ảo giác như hóa thành người phàm nhưng lại là yêu quái. Liễu Nhứ quay đầu liếc nhìn Chu Nghĩa Vân đang sững sờ ở cửa, ánh mắt lại chuyển sang quyển sách.
Chu Nghĩa Vân có chút ảo não vì mình đã thất thần, bước chân nặng nề tiến vào đại sảnh, tức giận nói: “Bản tướng quân đã cho người thông tri rồi, ngươi sao lại không ra cửa nghênh đón? Nước trà cũng không dâng lên một ly.”
“Ban đêm uống trà dễ mất ngủ hoặc đi tiểu nhiều lần.”
“Ngươi… Thô tục.”
“Ngươi muốn cây nỏ đó vì cái gì?”
“Nỏ? Vũ khí ngươi dùng?” Thấy Liễu Nhứ gật đầu, liền nói:
“Đại Chu triều có danh xưng đại quốc ngàn năm, ổn định và hòa bình lâu dài, quốc thái dân an, càng thêm phồn vinh. Gần đây một số nước láng giềng liên tục xâm phạm, chiến sự sắp nổi lên. Nếu có vũ khí tốt, giảm bớt thương vong, tăng thêm phần thắng không phải tốt hơn sao?”
“Ngươi không sợ nổi bật quá mức, ngược lại tự tạo kẻ thù ngầm sao?”
“Sinh ra trong Hoàng gia, từ nhỏ đến lớn kẻ thù ngầm nhiều không đếm xuể, ta không phải cũng nói với phụ thân ngươi sao?” Hắn cúi đầu lẩm bẩm một câu: “Lão lừa đảo.”
“Ừm, cũng đúng.”
Trần Nghĩa Vân gõ gõ trán mình: “Ngươi không thể vì tình cảm nhi nữ nhất thời mà không để ý đến an nguy của dân chúng.”
Liễu Nhứ buông sách nói: “Ngươi thật sự không hiểu? Vũ khí chỉ là một loại công cụ, mà tỷ lệ thắng chân chính là nằm trong tay người ra quyết sách.”
Nói xong hắn đi vào nội thất, khi đi ra trong tay có thêm một cây nỏ. Chu Nghĩa Vân cầm lấy, trên dưới nghiên cứu đánh giá, giống như được món đồ chơi yêu thích không muốn buông tay. Thỉnh thoảng phát hiện vấn đề liền hỏi, Liễu Nhứ bị hắn nói luyên thuyên làm cho phiền, giật lấy nỏ tháo ra rồi lại lắp ráp hoàn chỉnh. Hắn ném cây nỏ lên bàn, quay về phòng ngủ, đối với hắn còn không bằng ôm con trai.
Chu Nghĩa Vân vừa định lay Liễu Nhứ tỉnh dậy, liền bị hắn tóm lấy tay rồi khóa lại phía sau. Giữa lúc xoay người, hắn nhìn thấy sự sắc bén trong mắt Liễu Nhứ. Không để ý đến tư thế xấu hổ hiện tại, hắn trầm tư một lát.
Liễu Nhứ phát hiện là hắn, buông tay ra nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời đã hơi sáng, lại thấy hắn vẫn không nói gì, chỉ đành mở miệng hỏi: “Ngươi sớm như vậy có chuyện gì?”
“À.” Chu Nghĩa Vân xoay người, mắt lộ vẻ hưng phấn kéo tay Liễu Nhứ ra ngoài: “Ngươi lại đây xem xem, nhanh lên.”
Liễu Nhứ gạt tay hắn ra rồi đi theo sau. Khi nhìn thấy Chu Nghĩa Vân tháo lắp và lắp ráp rất nhanh nhẹn, hắn cũng lộ vẻ kinh ngạc. Đây tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng, trong quá trình lắp ráp điều cần chú ý chính là sự nắm bắt kích thước, từng khớp một phải ăn khớp. Không ngờ hắn chỉ nhìn qua một lần, trong vài canh giờ ngắn ngủi đã tự mình nghiên cứu ra. Là thị giác của hắn sâu sắc? Hay là thâm tàng bất lộ?
Liễu Nhứ nghiêm mặt nói: “Ngươi tính làm sao đây?”
“Báo cáo phụ hoàng, sớm ngày chế tạo ra, sớm ngày sử dụng.” Chu Nghĩa Vân vẫn đang luyện tập nhắm bắn, Liễu Nhứ khó có thể phân biệt thần sắc của hắn lúc này.
“Đây là chuyện của ngươi, không liên quan đến ta.”
“Sao?”
“Không cần đề cập ta.”
“Vì sao?”
“Dài dòng đừng quá nhiều, công tích ngươi thì ngươi cứ lấy cho tốt, dùng việc này hi vọng cũng có thể xoá bớt những đánh giá trước kia của người ngoài đối với ngươi.”
Chu Nghĩa Vân buông nỏ, đi tới chỗ Liễu Nhứ, tóm lấy hai tay hắn vòng ra phía sau, chân dùng sức đè xuống. Liễu Nhứ bị khống chế trên ghế, không thể động đậy. Hắn cười một cách tà ác, khẽ ngửi cổ Liễu Nhứ, trán kề trán.
Chu Nghĩa Vân nhìn bóng mình phản chiếu trong mắt Liễu Nhứ, nhẹ giọng nói: “Vương phi, ngươi phải luôn nhớ một điều, khí lực của gia lớn hơn ca nhi nhiều. Mặc kệ vị gia này bản thân có tàn tạ thế nào, năng lượng hắn phát ra đều mạnh mẽ hơn bất cứ ca nhi nào, nếu không thì làm sao có thuyết pháp về gia và ca nhi chứ?”
Nói xong hắn xoay người cầm lấy nỏ đi vào đại đường, chuẩn bị vào triều.
Liễu Nhứ đầu tựa vào lưng ghế, tay ôm đùi, chỗ đó bây giờ vẫn còn tê dại. Hắn nói đúng, hóa ra sự khác biệt không nằm ở việc bộ phận có đầy đủ hay không, mà còn ở sự chênh lệch lớn về khí lực. Sự thật mình vẫn không muốn thừa nhận, cuối cùng đã bị vạch trần. Tiểu Nha nhìn Chu Nghĩa Vân đi xa sau, vội vàng đi vào trong đại sảnh, thấy chủ tử nhà mình vẫn bất động ở đó, liền tiến lên hỏi:
“Chủ tử, làm sao vậy? Nếu không được chúng ta quay về hậu viện đi, chỗ đó không ai quấy rầy cũng thanh tĩnh hơn.”
“Nói bậy gì vậy, sao lại không có lòng can đảm như vậy? Phải có bản lĩnh, chúng ta còn có Bao Bao cần phải lo lắng.”
“Nhưng mà, chủ tử, Tiểu Nha cũng không muốn ngài bị bắt nạt.”
“Được rồi, cất khuôn mặt khổ sở của ngươi đi, lại đây đỡ ta một chút, chân ta đã tê rồi.”
“Ơ? Chỉ là chân tê thôi sao?”
“Nếu không thì…”
“Không, không, chủ tử.” Nhìn Tiểu Nha lắc đầu phủ nhận, Liễu Nhứ bĩu môi, đứa nhỏ này tư tưởng thật sự không được đơn thuần cho lắm.
Nằm trên giường, chân đã thoải mái hơn rất nhiều. Hắn quay đầu xoa bóp bàn chân nhỏ mũm mĩm của Bao Bao. Thằng bé xoay người, dụi dụi khuôn mặt béo, rồi lại xoay trở lại. “Ha ha.”
Nhìn đứa con ngốc nghếch này, Liễu Nhứ cười một cách vô lương tâm. Hắn hai tay đưa lên vươn hắn thành tư thế đầu hàng, vỗ nhẹ vài cái vào cái bụng nhỏ. Chỉ thấy đứa bé trên giường trước tiên xoay xoay cái thân mình mũm mĩm, há miệng nhỏ ngáp một cái, bàn tay nhỏ bàn chân nhỏ vẫy vẫy vài cái, mở to mắt nhìn cha mình mỉm cười ngọt ngào, vươn người một cái lười biếng buổi sáng, rồi ngồi bật dậy, sau đó ánh mắt ngây dại, đầu óc trống rỗng. Liễu Nhứ gõ gõ cái đầu béo của hắn: “Con trai, dậy thôi chúng ta đi rèn luyện!”
Bao Bao nhìn cha hắn hỏi: “Rèn luyện?”
Đột nhiên tỉnh táo tinh thần, mắt cười rạng rỡ: “Được, cha. Dậy ngay, chờ con nha.”
Nói xong hắn vểnh cái mông nhỏ loay hoay với bộ quần áo nhỏ, tự mình mặc vào.
Bao Bao đứng trong sân, bên cạnh còn có Tiểu Nha đi cùng, nhận Liễu Nhứ phát biểu: “Làm việc thì phải từ đầu đến cuối, trời giao trọng trách cho người thế gian cũng vậy, tất phải khổ tâm chí, nhọc gân cốt, đói thân thể, cùng khốn… Đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục các ngươi cũng phải chuẩn bị tốt. Từ hôm nay trở đi, trước tiên dạy các ngươi luyện công cơ bản.”
Bao Bao tuổi còn quá nhỏ, Liễu Nhứ cũng không tính toán áp đặt lượng vận động cho hắn, bình thường luyện tập quyền pháp cơ bản, đá chân, từ từ nắm vững lực đạo là được. Còn Tiểu Nha lúc trước đã bày tỏ mong muốn đi cùng để rèn luyện thân thể.
Mà lúc này, trên đại điện hoàng cung, đương kim Thánh Thượng Chu Ngọc nhìn Thập Nhất hoàng tử của mình hơi mang suy tư. Bản thân mình mới ngoài năm mươi, nhưng mấy hoàng tử đã bắt đầu nhảy nhót. Mà vị Thập Nhất hoàng tử này, trừ quan hệ tốt với Bát hoàng tử và Thập hoàng tử ra, không thấy có sự giao thiệp mật thiết với các hoàng tử khác, lấy cớ giữ trung lập, hiếm khi thấy hắn lâm triều.
Lại nhìn vũ khí trong tay hắn được gọi là “Nỏ”, hỏi: “Là ngươi làm ra sao?”
“Cũng không phải nhi thần chế tạo, hắn không muốn bị người biết, cho nên chỉ có thể nhi thần một mình yết kiến Thánh thượng.”
“Thứ này rất tốt, ngươi tính làm sao đây?”
“Nhi thần đối với binh khí này, biết sơ qua một hai, giúp đỡ các thợ thủ công trong cung nghiên cứu cải tiến. Đợi bọn họ hiểu rõ cách thực hiện, liền trực tiếp giao cho họ làm là được. Nhi thần không muốn ở lại trong cung lâu, rất muộn.”
“Vô liêm sỉ, ngươi thân là Thập Nhất hoàng tử của Đại Chu triều, mỗi ngày không lo chính sự, chơi bời lêu lổng, không xứng danh tướng quân, còn có lý lẽ sao?”
Chu Nghĩa Vân cúi đầu than thở nói: “Ta cũng không có hoàng mệnh.”
“Được, nếu lại có chiến sự, phụ hoàng sẽ phái ngươi đi, có được không?”
“Hi hi hi, hoàng nhi tạ phụ hoàng, hoàng nhi nhất định không làm phụ hoàng thất vọng.”
“Được rồi được rồi, đi xuống đi.”
Chu Ngọc Hoàng nhìn cây nỏ Chu Nghĩa Vân để lại, ngón tay vừa nhấc, trong cung điện xuất hiện một người: “Đi điều tra, Thập Nhất hoàng tử gần đây tiếp xúc với người nào.”
Chu Nghĩa Vân còn chưa đi ra khỏi cổng lớn hoàng cung, liền nhìn thấy thập ca của mình vung tay áo uy vũ sinh phong, ngẩng đầu nhìn trời. Đây là tình huống gì vậy? Đi đến trước mặt mình mà không chào hỏi lấy một tiếng sao?
“Thập ca, huynh không thấy ta sao, trong mắt huynh đệ Thập Nhất của huynh đều nhỏ bé đến mức này ư?”
Thập hoàng tử Chu Nghĩa Từ nghe tiếng quay đầu lại, mới nhìn thấy Thập Nhất đệ đáng yêu của mình, vội vàng đi qua ôm lấy vai Chu Nghĩa Vân: “Đi, cùng thập ca của ngươi ra ngoài uống vài chén?”
“Đi thôi.”
Hai người đi đến Thập hoàng tử phủ, lão Thập uống ly này đến ly khác, nhìn Thập Nhất đệ không lên tiếng, bĩu môi nói: ”Ngươi xem thập ca của ngươi tức giận thành như vậy, ngươi cũng không an ủi một chút?”
Lão Thập một mặt bưng chén rượu trả lời: “Huynh lại không nói vì sao, ta nào dám an ủi?”
“Thập Nhất đệ có mấy đứa con rồi?”
“Một trai một gái.” Lão Thập bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thập ca, chuyện con cái không thể vội được, huynh còn trẻ như vậy còn sức lực dồi dào, gấp gì chứ?”
“Ta liền không ưa nổi mấy người các ngươi, mấy ngày trước ta tìm được một bí phương từ vị thái y già trong cung, một chút tác dụng cũng không có. Hôm nay tính đi giáo huấn hắn, hắn lại nói không phải bí phương sai mà là do người, tức chết ta, đều là phụ hoàng làm hư, không lớn không nhỏ.”
Chu Nghĩa Từ đường đường là Thập hoàng tử của Đại Chu triều lại bị người ta nói vậy, cục tức này nghẹn khó chịu vô cùng. Hắn nhìn Thập Nhất đệ rõ ràng khác hẳn ngày thường, quay đầu nhìn xung quanh, khẽ hỏi: “Thập Nhất đệ, hôm nay ngươi có gặp phụ hoàng không? Gây họa sao? Nói trước với thập ca một chút, thập ca còn có thể giúp ngươi che giấu. Với lại vừa rồi ta cứ muốn hỏi ngươi, tình hình trên mặt ngươi là sao vậy? Bị ai đánh?”
“Thập ca, ta vừa gặp phụ hoàng liền gây họa sao, ta còn chưa nói gì huynh mà, huynh đã bắt đầu đả kích ta rồi.” Hắn trừng mắt nhìn một cái, rồi lại đắc ý nói: “Ta đi dâng bảo vật, ngày mai có lẽ ta phải ở lại trong cung vài ngày.” Về vết bầm tím trên mặt thì không nhắc tới một câu nào.
“Bảo vật? Bảo vật gì, sao ta không nghe ngươi nhắc đến?”
“Mới nghiên cứu rõ ràng liền đi dâng cho phụ hoàng, không phải vẫn chưa gặp huynh sao, một loại vũ khí… gọi là nỏ.”
“Không có ý nghĩa.” Lão Thập bĩu môi chê bai nói, rồi sau đó lại cười tặc tặc dùng cánh tay huých huých lão Thập và hỏi: “Nghe nói đích thê của ngươi chuyển về ở chính phòng rồi sao? Hắn làm gì mà khiến ngươi thay đổi suy nghĩ vậy, ngươi không phải vẫn luôn ghét bỏ hắn là ca nhi sao?”
“Ngươi làm sao mà biết được? Ai da miệng lớn thế.” Chu Nghĩa Vân vỗ bàn, trừng mắt hỏi.
“Bớt đi, chỉ cần ngươi mấy ngày không ra phủ gây chuyện, người khác đều sẽ nói ngươi không bình thường. Chuyện nhỏ của ngươi đều thành đề tài rồi đó, nghe nói đích thê của ngươi có thể nói là tuyệt sắc, Thập Nhất đệ thật không đủ nghĩa khí, nhớ ngày đó ngươi đại hôn xong liền cứ giấu người ta, lại để người ngoài nhìn thấy trước cả ta, quá đáng thật đó.”
“Nói bậy, hắn vẫn ở trong phủ làm sao người khác nhìn thấy được?”
“Ngươi không biết sao?” Chu Nghĩa Từ cũng có chút mơ hồ.
“Biết gì?”
“Không… Không.”
“Thập ca, hắn đã ra mặt làm mất mặt ta rồi, huynh còn giấu sao.” Chu Nghĩa Vân trừng mắt nhìn thẳng.
“Được rồi, nghe nói đích thê của ngươi, ra phủ mua đồ chưa bao giờ trả tiền, chỉ dùng con dấu, cái khí độ đó khiến nam nữ mê mẩn đổ rạp một đống đó. Chậc chậc, may mắn thập ca ta cũng muốn nhìn một cái, này này, thập đệ…” Nhìn Chu Nghĩa Vân tức giận chạy ra ngoài, Chu Nghĩa Từ chớp vài cái mắt, tự hỏi là nên trốn đi? Hay là xem náo nhiệt đây? Hắn buông chén rượu, chạy theo đuổi theo Thập Nhất đệ của mình.
Chu Nghĩa Vân chạy đến chính phòng liền nhìn thấy Bao Bao đang hắc hắc ha ha trong sân, vung quyền nhỏ đá chân ngắn. Bao Bao nhìn thấy người đến, quay đầu chạy vào phòng: “Cha, người kia đến rồi, Bao Bao đi lấy vũ khí…”
“Ngươi… Ngươi đứa con bất hiếu này.”
“Không có chút dáng vẻ làm phụ thân nào cả, còn có ý tứ nói con sao?” Liễu Nhứ khinh bỉ nói.
“Mặc kệ mấy cái đó.” Chu Nghĩa Vân ngồi xuống ghế, tức giận hỏi: “Ngươi có từng ra khỏi phủ không, còn… còn để người khác nhìn thấy mặt của ngươi sao?”
“Ngươi xem đi.” Liễu Nhứ nghiêm mặt chỉ vào mặt mình: “Ta có điểm nào không thể để người khác xem, bề ngoài ta cũng là gia, sợ bị xem sao?”
“Ngươi là đích thê của bản tướng quân? Sao có thể tùy ý như vậy.”
Liễu Nhứ nghe đến đây, híp hai mắt sắc lạnh nhìn hắn: “Một hảo hán mỗi ngày bị gọi là thê? Vương phi? Đáng sợ không chỉ mình ngươi, đây cũng là nỗi nhục của ta.” Nói xong liền ôm Bao Bao đi ra khỏi cửa chính viện.
Khi Chu Nghĩa Từ đuổi tới chỉ thấy hai người đang giận dữ nhìn nhau trong sân. Hắn đánh giá một lượt vị khách lạ mặt này, khen ngợi nói: “Dáng vẻ hoàn hảo yêu nghiệt như vậy cũng hiếm thấy, xứng đáng với từ tuyệt sắc.”
Cửa viện còn có một đứa trẻ nhỏ, hưng phấn nhìn họ. Chu Nghĩa Từ không rõ tình hình, quyết định bắt đầu từ đứa trẻ để thăm dò. Vừa định hỏi, chỉ thấy Liễu Nhứ tung một cú đá phải bay tới mặt đối phương. Chu Nghĩa Vân lùi lại một bước tránh né, cú đá phải của Liễu Nhứ nhanh như gió, cú đá chân trái quét ngang eo hắn, trúng đòn. Chu Nghĩa Từ “Tê” hít một hơi khí lạnh. Liễu Nhứ tiếp tục tung cú đá xoáy bằng chân sau, trúng đòn. Hắn chống tay lộn ngược ra sau đứng thẳng. Chu Nghĩa Từ ngồi xuống ôm chặt Bao Bao, quan sát trận đánh này.
Không thể không nói đích thê của Thập Nhất đệ ra chiêu thật nhanh, chuẩn, và độc, khiến người ta không thể bắt bẻ. Còn Thập Nhất đệ của mình chỉ dùng sức mạnh, Thập Nhất đệ tức giận, càng có thể nắm bắt được thủ pháp địch lùi ta tiến, địch tiến ta lùi. Chu Nghĩa Từ nhìn về phía Bao Bao đang hưng phấn hỏi: “Con tên gì vậy?”
Bao Bao quay đầu nhìn xem, tuy rằng không biết nhưng vẫn lễ phép trả lời: “Con tên Đoan Chính, cha bảo con là Bao Bao.”
Chu Nghĩa Từ cảm thán, gương mặt này thật sự giống hệt Thập Nhất đệ, không sai chút nào: “Ta là thập bá của con.”
“Thập bá hảo.” Bao Bao quay đầu tiếp tục nhìn cha và phụ thân mình, nắm chặt nắm đấm nhỏ, kích động không thôi.
“Cái đó Bao Bao này, con nói cho thập bá, cha và phụ thân con có thường xuyên như vậy, ừm, luận bàn không?”
“Luận bàn? Thập bá là nói cha đánh phụ thân sao?”
“Ừm, đại khái là ý đó đi.”
“Đúng vậy, hôm qua đánh một lần rồi.”
Chu Nghĩa Từ “chậc chậc” nhìn đám thị vệ phía sau, bắt chước động tác nhỏ, xoay người nghĩ, mấy kẻ đáng sợ này đều về nhà đi.
“Ngươi… Ngươi sao cứ đánh ta hoài vậy?” Chu Nghĩa Vân chặn một cú đấm sau đó hổn hển hỏi.
“Lời hay không nói thông, chỉ có thể động thủ thôi.” Nói xong Liễu Nhứ dừng công kích, giật lấy Bao Bao, rời khỏi cửa chính viện.
Thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy Bao Bao nói thật lòng, với giọng điệu trịnh trọng thể hiện sự sùng bái. Còn đám thị vệ thì đầy mặt tiếc nuối, có vài chiêu thức còn chưa hiểu thấu đáo đã kết thúc.
Chu Nghĩa Từ đi qua vỗ vỗ vai Thập Nhất đệ mình an ủi nói: “Đi nào, ca ca cùng ngươi uống vài chén.”