Dịch bệnh kéo dài mấy ngày, bệnh tình lặp đi lặp lại, Thiệu Minh Hằng chưa từng cảm thấy bản thân suy yếu đến vậy. Lúc tỉnh lúc mê, mỗi khi mở mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy một màn trắng xóa như sương mù giáng xuống, tựa như lạc vào cõi tiên giới, phảng phất như đang chìm trong mộng mị.
Mãi đến ngày thứ bảy, khi ánh sáng ban mai rực rỡ, bên tai nàng vang lên vài tiếng chim hót líu lo, nàng mở mắt, rõ ràng biết mình đã tỉnh.
Trướng đỉnh không còn lay động, cơn sốt cao đã thuyên giảm, chỉ còn lại khớp xương mơ hồ đau nhức. Nàng khẽ động ngón tay, cảm giác chân thực sau bao ngày khiến nàng có chút hoảng hốt.
“Tỉnh rồi sao?”
Nàng giật mình, quay đầu nhìn về phía mép giường.
Một bàn tay thon dài vén rèm, để lộ ra một gương mặt.
Gương mặt ấy dường như còn tiều tụy hơn cả nàng, trắng nhợt đến mức đôi môi trông đỏ bất thường. Một bộ bạch y đơn sơ bao bọc thân hình gầy gò, hắn ngồi thẳng lưng, ánh mắt thâm sâu hướng về phía nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT