Ánh sáng mờ tối, dù khom lưng gần sát mặt đất cũng khó lòng nhìn rõ.
Thiệu Minh Hằng lòng nóng như thiêu, âm thầm tự trách bản thân bất cẩn. Vạt áo nơi đầu gối nàng đã nhiều lần quét qua mặt đất, ướt sũng dính chặt vào cẳng chân. Đôi mắt nàng cố gắng nheo lại, gian nan phân biệt những vật lẫn trong bùn đất.
Bỗng trước mặt lóe sáng, đồng tử vốn quen với bóng tối lập tức khép chặt.
Bên tai vang lên giọng nói ôn hòa hỏi han: “Đang tìm gì vậy?”
Cố Vân Đình từ chỗ hộ vệ lấy được cây đuốc, đặt ngang bên sườn trái, sóng vai cùng nàng.
Thiệu Minh Hằng trên mặt đầy mồ hôi, nghe vậy vội đáp: “Cây quạt, quạt xương trúc, mặt quạt trơn không có họa tiết.” Nàng quá đỗi lo lắng, đến mức quên rằng Cố Vân Đình từng thấy qua cây quạt ấy, sợ nói không rõ, còn giơ tay khoa tay múa chân, “Dài chừng này, đuôi quạt có một tua trang sức màu đỏ.”
Nàng đã đem mặt trang sức trên bội kiếm của Tống tam lang rửa sạch, đan lại thành tua rua mới, treo ở đuôi quạt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT