Trận mưa rơi, hoa hạnh trong viện rụng hơn phân nửa.
Cố Hương Quân khó khăn lắm mới kéo được Cố Vân Mộ đến, lập tức túm lấy cánh tay hắn năn nỉ, một mực muốn hắn nghĩ cách triệu hồi Thôi Viễn về kinh. Cố Vân Mộ vốn tưởng nàng chỉ nhất thời hứng khởi, ham thích mới mẻ, lâu ngày sẽ quên người kia. Không ngờ Cố Hương Quân vẫn luôn nhớ nhung, tình cảm mãnh liệt không hề giảm so với năm xưa.
Cố Vân Mộ đau đầu không thôi. Không nói đến việc hôn sự của Cố Hương Quân hắn không làm chủ được, dù có thể, hắn cũng không để nàng gả cho Thôi Viễn.
Một thư sinh chỉ biết ngâm thơ làm văn, có gì tốt? Cả ngày chua chát vô vị, nếu thật sự đánh giặc, có thể giúp được gì?
Theo ý hắn, phải chọn cho Cố Hương Quân một võ tướng môn đăng hộ đối, xuất thân thế gia là tốt nhất. Cố gia vừa mới ổn định tại kinh thành, nếu có thế tộc ăn sâu bén rễ làm chỗ dựa, thế lực sẽ càng thêm củng cố.
Hắn nghĩ vậy, nhưng không dám nói thẳng với Cố Hương Quân. Muội muội này từ nhỏ được nuông chiều, muốn gì được nấy. Nếu biết không thể gả cho Thôi Viễn, e nàng sẽ đại náo phủ đệ.
Nghĩ thôi đã đau đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play