Mưa lớn trút xuống, mái hiên không ngừng tung tóe bùn đất.
Cô nương khẽ nhíu mày, ánh mắt từ đôi chân Thiệu Minh Hằng chuyển lên khuôn mặt, cất giọng hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Nàng tuy vận y phục giản dị, nhưng cử chỉ phóng khoáng, lời nói sang sảng. Vừa dứt lời, nàng cộp cộp cộp chạy về, nhảy xuống bậc thang, làn váy lướt qua mặt đất, dính chút bùn nước, rồi đứng đối diện nhìn Thiệu Minh Hằng. Ánh mắt nàng trực diện, rực rỡ như ánh sao.
Thiệu Minh Hằng từ trong lòng Thôi Viễn đứng thẳng dậy, ôn hòa đáp: “Không sao, ngươi mau đi đi.”
Cô nương mỉm cười, tay phải đưa về phía eo, Thiệu Minh Hằng theo đó nhìn sang. Túi tiền nơi thắt lưng nàng vẫn bất động, không chút lay chuyển. Nụ cười trên mặt cô nương chợt chuyển thành lúng túng, nàng khẽ liếm môi, trông có vẻ không thoải mái.
Thiệu Minh Hằng nhận ra tay trái nàng xách theo gói thuốc, vội thúc giục: “Ta thật sự không sao, ngươi có việc thì cứ đi, không cần bồi thường ngân lượng cho ta.”
“Đa tạ!” Nàng lưu loát nhảy lên, bước chân vội vã, xoay người biến mất nơi cuối hành lang.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT