Sau một trận chém giết kịch liệt, nhờ vào sự tương trợ của năm trăm tinh binh do Tống Nguyên Chính dẫn đầu, Bùi Sở Ngọc mới thoát được lằn ranh sinh tử, không dám tiếp tục đối đầu với Cố Vân Mộ, điên cuồng chạy trốn, đâm quàng xiên xẹt.
Lần này rơi vào bẫy, hắn chỉ hận bản thân quá sơ suất. Khi chạy trốn, lòng càng thêm bực bội táo bạo. Ngoảnh đầu nhìn lại, trong màn sương tuyết mịt mù, truy binh vẫn bám sát, huyệt Thái Dương của hắn nhảy động như muốn nứt toác. Hắn kẹp mạnh bụng ngựa, điên cuồng phi nước đại như mất trí.
Mang theo năm nghìn binh mã, gần như toàn quân bị diệt. Nếu không nhờ Tống Nguyên Chính vi phạm quân lệnh đến cứu, e rằng hắn đã bỏ mạng dưới lưỡi đao của Cố Vân Mộ.
“Nguyên Chính, ngươi đi đâu vậy!” 
Ngay lúc này, Tống Nguyên Chính đột nhiên rời khỏi đội ngũ, một người một ngựa mở đường, lách vào con đường nhỏ bên cạnh, đi ngược chiều mà tiến.
Bùi Sở Ngọc không còn tâm trí để ý đến hắn, sau khi hét lên một tiếng, tiếp tục phóng ngựa lao về phía trước.
Tống Nguyên Chính xuyên qua đám lau sậy khô héo, trước tiên xoay người xuống ngựa, mai phục phía sau. Tuyết lớn rơi lả tả, phủ đầy vai đầu hắn một tầng ngân bạch, nhưng hắn vẫn bất động như tượng đá, đôi mắt sắc bén tựa chim ưng chăm chú nhìn về bến đò đối diện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play