Dọc theo Định Châu, hai chiếc thuyền phân biệt hướng tây và nam dong buồm.
Tuyết trắng xóa phủ đầy trời, xung quanh mênh mông một mảnh, thương thuyền tựa như bị sương mù bao phủ, rất nhanh tan biến trong làn nước mực.
Cố Vân Đình lặng lẽ đứng ở đầu thuyền, ánh mắt trầm trọng dõi theo hướng thương thuyền biến mất. Qua hồi lâu, hắn trở vào khoang thuyền, tay chân lạnh buốt, phảng phất vừa trải qua một cơn bệnh nặng. Hắn che miệng ho khan vài tiếng, Quan Ải đưa tới lò sưởi tay. Nhìn bến đò đã gần kề, hắn khẽ nói: “Tống Nguyên Chính đang bị nghi ngờ.”
Nguyên do thật sự quá trùng hợp. Bùi Sở Ngọc đến thăm tranh thư đường, vốn chẳng có gì đáng nói. Nhưng trước khi rời đi, một bức họa của hài tử rơi xuống đất. Bùi Sở Ngọc nhặt lên, nhìn thấy hình người trên tranh, không khỏi mỉm cười, định đặt lại chỗ cũ. Ai ngờ, người bên cạnh là Trương Bình Châu lại phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Bùi Sở Ngọc lúc này mới biết, nguyên lai phu quân của Thiệu Minh Hằng, cái gọi là Khương tiên sinh, căn bản không phải phú thương Khương thị ở kinh thành, mà là Ninh Vương điện hạ đã sớm qua đời.
Tin tức Trương Bình Châu đến quân doanh không nhiều người biết, mà Thiệu Minh Hằng và Cố Vân Đình lại lặng lẽ rời đi. Nếu nói không có người mật báo, Bùi Sở Ngọc tuyệt đối không tin.
Còn có thể là ai, chỉ có thể là Tống Nguyên Chính.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT