Chương 2: Cơn Mưa Hoàng Hôn Và Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Thành phố vào buổi chiều cuối thu lạnh hơn Minh tưởng. Trời đã sang đông, nhưng những cơn mưa nhẹ vẫn còn vương lại như chưa kịp chia tay. Mỗi bước chân anh vang lên trên nền gạch ướt át của con phố nhỏ gần nhà như gợi về điều gì đó rất cũ. Gió lướt qua vai anh, lùa vào lớp áo khoác mỏng, để lại một cảm giác lạnh lẽo lan dần trong lồng ngực.
Minh vừa tan ca làm thêm. Cái quán cà phê góc phố nơi anh làm đã đóng cửa sớm hơn thường lệ vì trời mưa. Anh quyết định đi bộ về, như một thói quen vô thức mỗi khi tâm trạng không rõ ràng.
Lúc ấy, bầu trời chỉ còn lại một lớp màu cam xám ẩm ướt, ánh đèn đường bắt đầu nhấp nháy từng đợt như chưa kịp thích nghi với màn đêm.
Và trong một khoảnh khắc rất tình cờ, ở một ngã rẽ không ai để ý, anh thấy cô.
Cô ngồi thu mình bên dưới mái hiên cũ kỹ của một tiệm tạp hóa đã đóng cửa. Chỉ có một chiếc balo cũ kỹ, vài cuốn sách rách và tấm bìa cứng rách nát che chắn phần nào khỏi những giọt mưa rơi đều đều từ mái tôn rỉ sét. Một chiếc cốc giấy đặt trước mặt cô, bên trong chỉ có vài đồng tiền lẻ . Tiếng mưa lộp độp trên nền xi măng, tiếng kim loại va chạm khẽ khàng trên chiếc chuông gió – âm thanh rất nhẹ nhưng như chạm vào điều gì đó trong anh.
“Ồ... chúc ngày tốt lành... Anh có tiền lẻ dự phòng không?”
Giọng cô nhỏ nhẹ và run rẩy. Khi Minh dừng bước, cô ngẩng mặt lên, rồi ngay lập tức quay đi. Mái tóc ướt bết lại, dính vào hai má nhợt nhạt. Đôi tay bẩn run rẩy siết lấy nhau. Cô nói tiếp, như một phản xạ yếu ớt:
“Tôi... tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh...”
Minh im lặng. Trái tim anh khẽ siết lại. Cô gái ấy – Erin – không cần giới thiệu nhiều, bởi đôi mắt cô đã nói hộ tất cả. Đỏ hoe, nhưng vẫn ánh lên sự sống. Không hoàn toàn tuyệt vọng. Chỉ là... đang mỏi mệt.
“Tôi là Erin,” cô nói, giọng khản đặc. “Tôi đã không ăn trong vài ngày...”
Minh nhìn xuống cốc tiền. Chỉ vài ngàn lẻ. Không đủ cho một gói bánh mì rẻ nhất.
Anh định bước đi. Thực sự là đã nghĩ đến chuyện đó.
Nhưng đôi mắt cô nhìn lên anh vào đúng khoảnh khắc ấy. Không hẳn là cầu xin. Chỉ là – ánh mắt của một người vẫn còn cố tin vào lòng tốt của thế giới. Dù chỉ một chút.
“Bạn có nghĩ rằng... bạn có thể tiết kiệm tiền không? Ngay cả một chút cũng sẽ hữu ích...” Cô dừng lại, nuốt nước bọt. “Tôi... tôi hứa là sẽ dùng để ăn. Tôi sẽ không lãng phí...”
Bụng cô gầm lên. Âm thanh ấy nghe rõ giữa tiếng mưa. Một lời nhắc tàn nhẫn về thực tại.
Minh bước tới. Một bước, rồi hai bước. Gần hơn.
Mắt Erin mở to. Cô rụt người lại, ôm lấy đầu gối, như thể sợ anh sẽ đá vào chiếc cốc nhỏ trước mặt. Như thể thế giới này đã quá nhiều lần đạp cô xuống.
"Ồ... bạn đang đến gần hơn?" Cô hỏi, giọng nhuốm đầy lo lắng và hy vọng. Minh dừng trước mặt cô, đôi mắt anh không lạnh lùng cũng chẳng thương hại. Chỉ là một sự chú ý chân thành.
Anh cúi xuống. Mưa bắt đầu rơi mạnh hơn, dính vào tóc anh, thấm qua cổ áo. Anh lấy ra trong túi một chiếc bánh sandwich còn nguyên trong bao bì – phần ăn anh định mang về nhà. Sau đó là tờ tiền nhỏ nhất trong ví.
“Đây. Em cầm lấy.”
Erin sững lại. Cô không tin vào mắt mình. Tay cô run rẩy đưa ra, rất chậm, như sợ anh đổi ý. Khi tay cô chạm vào mép bánh sandwich, anh vẫn không rút lại.
Cô cầm lấy, khẽ nói, như thì thầm với chính mình:
“Cảm ơn anh...”
Minh ngồi xuống bên cạnh, ngay cả khi nền xi măng lạnh và ướt. Một lúc lâu không ai nói gì. Chỉ có tiếng mưa và tiếng gió lùa qua những tấm bạt nhựa ven đường.
“Em... ở đây bao lâu rồi?” Minh hỏi nhẹ.
Erin im lặng. Mắt cô nhìn thẳng về phía những chiếc xe lướt qua ngoài phố lớn, như thể đang nhớ lại những ngày từng có mái nhà.
“Một tháng... Có khi hơn.” Cô cười nhạt. “Không ai đếm ngày khi họ sống ngoài đường cả. Chỉ đếm bữa ăn.”
Minh nhìn cô kỹ hơn. Váy cô rách, chân trần lấm lem bùn đất. Nhưng đôi mắt ấy, ngay cả khi mệt mỏi, vẫn sáng. Vẫn sống.
“Anh tên Minh,” anh nói. “Anh không có nhiều, nhưng... nếu em cần chỗ ngủ đêm nay, anh có thể giúp. Ở nhà anh có một căn phòng trống. Em không cần trả gì cả.”
Erin ngước nhìn anh lần nữa. Lần này lâu hơn. Sự cảnh giác vẫn còn, nhưng ánh mắt ấy đã mềm đi. Một vài giọt mưa rơi từ mái tóc ướt nhỏ xuống má cô, hòa vào dòng nước không tên.
“Anh không sợ sao?” cô hỏi. “Nhỡ em lấy gì đó của anh? Nhỡ em là kẻ nói dối?”
Minh nhún vai. “Anh từng bị tổn thương bởi người còn đáng tin hơn em. Nên... anh học được cách lắng nghe hơn là phán xét.”
Erin khẽ bật cười. Một tiếng cười yếu ớt, như làn khói lơ lửng giữa trời mưa. Cô không nói đồng ý, cũng không từ chối. Nhưng khi anh đứng dậy và đưa tay ra, cô chậm rãi đặt bàn tay nhỏ bé vào tay anh.
Lạnh. Mỏng. Run rẩy.
Minh xiết nhẹ tay cô, như một lời hứa không cần nói thành lời.
Họ bước đi dưới mưa, không ô, không che, chỉ có một chiếc áo khoác cũ Minh cởi ra đưa cho Erin khoác tạm. Cô không nói gì, nhưng anh thấy đôi vai cô run lên – không phải vì lạnh, mà vì cảm xúc không tên đang tràn qua.
Và như thế, cuộc gặp gỡ định mệnh giữa hai tâm hồn bắt đầu.
Không có pháo hoa. Không có định mệnh màu nhiệm.
Chỉ là một đêm mưa – và một chút tử tế.