Chương 1: Mùa Hè Năm 17 Tuổi

Năm 2014. Sân trường giữa trưa.

Cái nắng tháng Năm rát bỏng, hắt xuống đường băng nhựa đỏ một màu sắc chói chang. Tiếng ve như xé tan không gian, quẩn quanh trong từng vòm cây phượng nở rộ. Trên nền trời rực lửa, có một thiếu nữ đứng một mình. Váy hoa mỏng manh khẽ lay theo gió, tay cô đưa lên che nắng, ánh mắt như chứa đựng điều gì đó chưa thể nói thành lời.

Minh đứng đối diện cô, cách chỉ vài bước chân, nhưng lòng như cách cả một thế giới.

“Lần này em thật sự không muốn nói chuyện yêu đương nữa... Thật có lỗi, Minh.”

Giọng nói nhẹ như gió thoảng, nhưng với Minh, từng chữ như từng nhát dao mỏng cắt vào trí nhớ. Cậu nhìn cô, chẳng biết nói gì. Muốn cười, mà cười không nổi.

Bởi ngay khoảnh khắc ấy, cô gái tên Lily dường như hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết — không còn là người bạn thân vui vẻ, cũng chẳng còn là người cậu từng âm thầm thích. Chỉ là một bóng dáng thanh xuân, mờ nhạt dưới ánh mặt trời.

“Anh không nói gì, thì em coi như anh đồng ý nhé.” Lily quay mặt đi, giọng đều đều như thể đang chấm dứt một cuộc nói chuyện thường nhật. “Chúng ta vẫn là bạn tốt, đúng không?”

Minh nhíu mày. Không phải giận, cũng chẳng phải đau. Chỉ là… một cảm giác rất nặng. Một nỗi thất vọng âm ỉ.

Lily là hoa khôi lớp cậu. Người ta ngưỡng mộ cô, và Minh cũng từng vậy. Nhưng khác với những kẻ si mê ngoài kia, Minh luôn giữ khoảng cách — hoặc cậu tự nhủ thế. Cậu không muốn dây dưa. Thế nhưng, Lily luôn biết cách chen vào cuộc sống của cậu bằng danh nghĩa “bạn thân”: nhờ vả, yêu cầu, thậm chí kiểm soát.

Cô không cho cậu thân với ai khác. Nhưng cũng chẳng bao giờ thực sự bước đến gần cậu. Lily chỉ thỉnh thoảng ném cho cậu vài cái nhìn trìu mến, hai viên kẹo ngọt, đôi câu nói úp mở. Đủ để Minh không thể rời mắt. Đủ để trái tim tuổi mười bảy ngu ngơ tưởng rằng đó là tình cảm.

Rồi vài ngày sau, Minh nhìn thấy cô nắm tay một chàng trai khác. Trên sân trường, họ mặc áo đôi, cười rạng rỡ như hai mảnh ghép hoàn hảo. Cô nhìn bạn trai, ánh mắt lấp lánh:

“Anh thấy hôm nay em xinh không?”

Minh đứng từ xa, tay vẫn còn cầm chiếc móc chìa khóa hình con gấu mà cô vừa nhờ giữ hộ sáng nay.

Ngay khoảnh khắc đó, cậu biết — trái tim mình cần được niêm phong lại.

Từ đó, Minh không còn nói chuyện yêu đương. Cũng chẳng còn mơ mộng về một mối quan hệ nào nữa.

Chỉ còn một trái tim trầm lặng, bước ra khỏi tuổi mười bảy, với một vết cắt mảnh — nhưng không bao giờ lành .

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play