Edit Ngọc Trúc
Mục Dao phải giải thích rõ ràng: “Ta là thuần nhân loại, cho nên phải cẩn thận chọn công việc. Nhưng sắp tới ta sẽ đến chợ Bạch Mộc trấn mua ít đồ… vì vậy ta cần tiền.”
Hắn giờ đã biết Barm a gia là chủ nhà, còn hắn mỗi tháng phải trả 800 tinh tệ tiền thuê. Tuy nhiên, trừ khoản đó ra, hắn không định đụng vào số năm vạn tinh tệ mình mang theo. Có thể tự lo được thì tuyệt đối không muốn sống bám vào của cải.
Nhưng nhu cầu của hắn lại quá nhiều. Hắn cần một cái rìu sắc bén để chặt cây làm đồ dùng, ít nhất cũng phải đóng hai cái tủ để chứa đồ, tránh cho mọi thứ bừa bộn. Hắn còn cần vải vóc, bông… Nếu đợi đến mùa đông mới mua thì giá sẽ đội lên gấp bội!
Roy vô cùng đồng cảm, ấp úng bảo Mục Dao rằng tìm việc là chuyện cực kỳ khó khăn. Ở Barbarian, theo như hắn biết, nơi duy nhất có thể tìm được việc là Bạch Mộc trấn, vì dân cư ở đó đông gấp mười lần Reuel trấn! Bạch Mộc trấn có quán rượu, có sòng bạc, thậm chí còn có cửa hàng mở vào ban đêm!
Mục Dao dựa vào lời hắn kể, rút ra kết luận. Lời của Roy là: “Bạch Mộc trấn có chỗ chuyên cho người ta uống rượu! Còn có nơi để người ta chơi trò tiêu tiền! Buổi tối mới mở cửa, rất đông người đến khiêu vũ! Có nơi chơi đến nỗi, có người thua sạch cả đêm, thua trắng tay!”
Mục Dao nói ngay: “Ngươi nhất định đừng có đi!” Hắn thật sự lo Roy, người trẻ tuổi như vậy, sẽ không kìm được mà bước vào, rồi bị dụ dỗ, cuối cùng thua sạch đến mức cả bản thân cũng chẳng còn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT