Edit Ngọc Trúc
Bất quá cô không nói cho Mục lão sư biết.
Mục lão sư đối xử với bọn họ rất tốt. Từ khi Mục lão sư đến, mỗi ngày đều được ăn no, quần áo rách thì lão sư cũng lấy kim chỉ ra vá lại. Nhưng chính vì Mục lão sư quá tốt, nên cô mới không muốn nói gì… Cô không hy vọng Mục lão sư nghĩ bọn họ là một đám trẻ hư không biết điều.
Mục lão sư cẩn thận đeo găng tay và tạp dề cho Phỉ và A Kỳ – đều là dùng vải bông mang theo mà may, như vậy quần áo sẽ không dễ bị làm dơ. Nói thật thì, nếu không phải vì xuyên qua, chính hắn cũng sắp quên mất kỹ năng "may vá" đậm chất hơi thở sinh hoạt thế này rồi...
Tuy rằng hiện tại tay hắn còn vụng, đường kim mũi chỉ nghiêng ngả xiêu vẹo, nhưng ai... nếu có thể nói ra thì hắn nhất định sẽ đòi mua ngay một cái máy may!
Cũng may hai đứa nhỏ đều không chê tay nghề vụng về của hắn, Phỉ thậm chí còn nhìn chằm chằm vào đóa hoa nhỏ màu hồng trên găng tay mà cười rất lâu, khiến Mục Dao xúc động âm thầm tưởng niệm A Vĩ đã mất trong lòng.
“Khụ khụ!” Mục lão sư vỗ tay: “Các bạn nhỏ, hôm nay chúng ta sẽ gieo bí đỏ trên mảnh đất nhỏ này. Còn bên kia thì sẽ trồng khoai tây, vừa hay có vài củ đã nảy mầm rồi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT