【Cảnh báo... cảnh báo...】
【Phát hiện ký chủ trúng độc "Lăng Sương Hầu", đang khởi động chế độ thanh trừ độc tố.】
【Đinh... Thanh trừ hoàn tất, đã loại trừ nguy hiểm cho ký chủ.】
Hệ thống này đến lúc then chốt lại có chút hữu dụng, vậy mà thật sự có thể giải độc cho nàng. Nếu thế, chẳng phải nàng có thể dựa vào đó mà nếm trăm loại thảo dược, vang danh thiên hạ hay sao?
【Ký chủ lập tức dừng ý nghĩ nguy hiểm, mỗi nút nhiệm vụ chỉ được kích hoạt một lần. Dùng nhiều lần sẽ dẫn đến hệ thống sụp đổ.】
Quên mất đây chỉ là hệ thống cấp một. Bạch Tri Vi đành phải dập tắt ý niệm trong đầu.
Chờ đến khi nàng mở mắt, liền thấy được đường nét cằm góc cạnh của Cố Trác, hắn đang nhắm mắt dưỡng thần. Mày mắt tuấn tú, sống mũi cao thẳng, khóe môi không mang ý cười. Nhìn kỹ, dung mạo hắn là loại đẹp đẽ mang theo tính công kích mạnh mẽ, nhưng bởi hắn thường hay mỉm cười, lại thêm phong thái ôn hòa khiêm nhường, nên vẻ sắc bén kia dường như được hóa giải đi nhiều.
Làm sao lại có người mang trong mình hai khí chất đối lập đến vậy?
Hai ngày nay, nàng đã ngã vào lòng hắn không biết bao nhiêu lần, mặt mũi cũng dày thêm mấy phần. Nàng mau mắn đứng dậy khỏi người hắn, động tác vô tình kéo theo vết thương nơi cổ chân trái bị trẹo.
“Á…” Một tiếng rên bật ra khe khẽ, chân mày nàng nhíu lại thành một ngọn tiểu sơn.
Cố Trác vừa lúc nàng đứng dậy thì tỉnh lại. Vận khí vận công một vòng, độc tố trong cơ thể đã tiêu tán, thân thể khôi phục thông suốt, ánh mắt nhìn Bạch Tri Vi cũng thuận mắt hơn vài phần.
Lăng Sương Hầu, ăn vào trong một hơi thở tất phải hôn mê, thường thì phải ngủ ba đến năm ngày mới tỉnh lại, tỉnh rồi cổ họng tựa như bị sương tuyết đông lạnh, khàn đặc khó nghe.
Thế mà Bạch Tri Vi chỉ hai canh giờ đã tỉnh, giọng nói cũng như thường.
Nàng khắp người đều là điều bất thường, chẳng lẽ có liên hệ gì đến việc hắn trọng sinh?
Thôi vậy, cứ giữ nàng lại xem thử rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào.
Bạch Tri Vi thấy lông mi hắn khẽ động, liền vội vàng đưa tay phất phất trước mắt hắn, giả vờ hồ đồ hỏi: “Sao ta lại ngất? Ngươi tỉnh rồi à?”
Cố Trác bắt lấy tay nàng đang vung loạn, mở mắt, hàn ý trong đáy mắt chợt tan, chỉ còn lại ôn nhu như nước xuân, như đào hoa thắm nở.
Hắn khẽ gật đầu: “E là quả đỏ kia có độc nên khiến ngươi hôn mê. Ta có thể tỉnh lại đều nhờ Tri Vi giúp băng bó.”
Bạch Tri Vi thấy hắn không biết gì về độc Lăng Sương Hầu, âm thầm thở phào, nếu không cũng khó giải thích cho ổn thỏa. Nàng lập tức phát hiện hắn đã có thể cử động.
“Ngươi cử động được rồi, tốt quá rồi. Vậy tối nay khỏi phải ngủ nơi hoang sơn dã lĩnh. Ta vừa thám thính một vòng, phát hiện dưới chân núi có một căn nhà dân, tranh thủ trời chưa tối, ta dìu ngươi đến đó, biết đâu còn được ăn bữa cơm nóng hổi.”
Ban đầu nhìn hắn nàng còn thấy có chút dè dặt, giờ biết hắn chẳng hiểu gì về độc dược, trong lòng vui sướng, đề phòng cũng buông lơi.
Dưới ánh hoàng hôn, gương mặt nàng hơi đỏ ửng, đôi mắt sáng còn rực hơn sao trời, khóe môi cong cong, khi nói chuyện lông mày hơi động, tựa như việc hắn tỉnh lại là chuyện đại hỷ thiên kinh.
Vừa ngây thơ, vừa giấu chuyện, nhưng nàng lại quá dễ nhìn thấu.
Cố Trác chú ý ánh mắt nàng rơi vào cổ chân trái bị thương, nàng ngẩng đầu cười khích lệ: “Đừng sợ, lát nữa mỗi người một cây gậy, vẫn có thể khập khiễng ra khỏi núi được.”
“Vì cứu ta mà ngươi mới bị thương?” Giọng hắn êm đềm như gió mát trên sườn núi.
“Không đáng kể gì, à…”
Cố Trác khẽ nâng chân trái nàng lên, cách qua hai lớp vải giày, ấn nhẹ cổ chân. Bạch Tri Vi mặt đỏ ửng, từ trước tới giờ tiếp xúc thân thể đều là khi hắn hôn mê hoặc lúc nguy cấp, chưa từng gần gũi thế này khi hắn tỉnh táo.
“Chỗ này có đau không?” Cố Trác hỏi nhỏ.
“Không đau.” Nàng lắc đầu liên tục.
“Chỉ là trật khớp thôi, ta giúp ngươi nắn lại, lát nữa đi đứng sẽ dễ hơn.” Hắn nhấn tay xuống, giọng nhẹ nhàng: “Thả lỏng một chút, nếu không ngươi cắn quả gì đó mà chịu đau.”
Vừa nhắc tới đống quả kia, nàng lập tức nhớ đến vị đắng của chúng, mặt mày nhăn nhó, vội xua tay: “Không cần, không cần…”
“Á…” Trong lúc nàng còn đang nghĩ ngợi, Cố Trác đã bất ngờ xoay cổ chân nàng, “rắc” một tiếng, khớp xương được chỉnh lại ngay.
“Đứng dậy thử xem, còn đau không?”
Bạch Tri Vi đứng lên trong ánh nhìn ôn hòa của hắn, từ tốn hạ chân, không thấy cơn đau như tưởng tượng.
“Khỏi rồi, khỏi rồi!” Nàng vui mừng đến nỗi nhảy nhót tại chỗ, trông hệt như con khỉ vừa được tháo vòng kim cô, rồi nhìn sang Cố Trác còn đang ngồi tựa đá.
Nàng cười tươi đưa tay ra: “Ta mừng quá quên mất, ngươi vẫn còn ngồi đấy, ta kéo ngươi dậy.”
Bạch Tri Vi đứng ngược sáng, môi nở nụ cười, đôi mắt sáng đen như suối trong nơi rừng sâu, dải lụa vàng nhạt buộc tóc lay động theo gió, cả người linh động như một bức họa sống.
Cố Trác như bị dẫn dắt bởi một thế lực vô hình, đưa tay nắm lấy tay nàng, dưới sức nâng đỡ của nàng mà chậm rãi đứng dậy, ngoài chân trái vẫn còn đau thì thân thể không có gì trở ngại.
Chiếc gậy nàng dùng nãy giờ, rõ ràng không đủ dài để hắn dùng. Bạch Tri Vi đảo mắt một vòng, tầm mắt dừng trên thanh đao, ý nghĩ trong lòng hai người lập tức trùng khớp.
Cố Trác khẽ ho nhẹ một tiếng, mở lời: “Làm phiền Tri Vi đưa đao cho ta.”
Đừng nói hắn là người nàng phải công lược, chỉ riêng việc mấy phen hắn cứu nàng đã khiến Bạch Tri Vi cảm kích từ lâu. Hắn vừa dứt lời, nàng đã lập tức đưa Đường Hoành đao đến tận tay hắn, ngoan ngoãn hết sức.
“Chúng ta về sau chính là bằng hữu cùng sinh cộng tử rồi.”
Khóe môi Cố Trác hơi cong, cười nhè nhẹ: “Tri Vi có nhiều bằng hữu lắm sao?”
Lối núi đầy đá vụn cỏ dại, Bạch Tri Vi chống gậy đi trước dò đường, nghe hắn hỏi suýt trượt chân xuống hố. Dĩ nhiên là nàng có rất nhiều bằng hữu, tính tình nàng phóng khoáng, ai cũng có thể bắt chuyện, đến cả dì bán quẩy dưới lầu nhà nàng còn trò chuyện được nửa buổi.
Nhưng giờ nàng là thiên kim nhà Thứ sử Bạch gia, nàng khẽ cắn môi, cố sửa cái tật ăn nói không suy nghĩ.
“Không nhiều, chỉ vài vị khuê mật.”
Đến chỗ trước mặt có chênh lệch nửa thước, nàng nhẹ nhàng nhảy xuống. Hai chân nàng khỏe mạnh thì không sao, nhưng Cố Trác chân trái còn gãy.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, hắn chống đao đi rất chật vật, mu bàn tay trắng trẻo gân xanh nổi rõ, chắc sợ làm phiền nàng, đi cả đoạn đường chẳng hé răng nửa lời.
Cố Trác thấy nàng dừng lại, trong mắt đầy áy náy: “Sao thế?”
Bạch Tri Vi đưa tay ra, làm tư thế đỡ người: “Ngươi chậm chút, đừng sợ ngã, ta đỡ ngươi.”
Cố Trác đang đứng trên một mô đất nhỏ, chỉ cao hơn hai trượng, dù không biết võ công, nhảy xuống cũng không hề gì.
Nhưng động tác của nàng khiến hắn bật cười. Từng ấy năm sống trên đời, người ta chỉ quan tâm hắn có leo đủ cao, quyền lực trong tay có đủ mạnh.
Chưa từng có ai nói sẽ đỡ lấy hắn cả.
Hắn thu đao, nhảy xuống lẽ ra phải vững vàng, nhưng vì dẫm trúng hòn đá nhỏ, thân thể nghiêng đi, Bạch Tri Vi nhanh tay đỡ lấy hắn.
Hai người vốn dĩ tách ra mà đi, giờ thành vai kề vai dìu nhau, tốc độ ngược lại còn nhanh hơn trước.
Ánh mặt trời cuối cùng tắt hẳn, vầng trăng lặng lẽ trèo lên đầu ngọn cây. Bạch Tri Vi đỡ Cố Trác đứng trước một tiểu viện nông gia.
Người nữ tử vỗ vỗ áo, chần chừ khẽ hé cửa viện: “Hai vị là ai?”
“Chúng ta là người xứ Cù Châu, họ Cố. Ta và... huynh trưởng đang trên đường thì chẳng may lăn xuống từ sườn núi đối diện, bất đắc dĩ mới mạo muội đến làm phiền bá mẫu, mong người thu nhận vài hôm.” Tuy có ý ngầm nói bản thân và Cố Trác là phu thê chưa thành thân, nhằm đẩy nhanh quá trình công lược, nhưng chữ “phu” cứ loanh quanh đầu lưỡi mà nàng vẫn chẳng thể nào thốt ra được trước mặt người ngoài.
“Vậy à, mau vào đi.” Nông phụ mở rộng cổng viện, đưa mắt nghi ngờ mà mời họ vào.
Bạch Tri Vi tự nhiên đỡ lấy Cố Trác, đưa hắn bước vào trong viện. Mặt đất lát bằng gạch xanh, nơi góc trái sân có một cây hồng, trĩu quả đỏ rực khắp cành, nhìn mà thèm.
“Nếu cô nương muốn ăn hồng, cứ lấy gậy mà đập vài quả xuống.” Nông phụ vừa đi phía trước vừa nói.
Bạch Tri Vi bước vào viện, lòng vẫn còn nghi hoặc, vội xua tay: “Không cần, không cần đâu ạ.”
Qua vài câu chuyện, nàng biết được nông phụ tên là Trương Hà, phụ thân từng là danh sĩ bản địa, sau vì đắc tội tri huyện nên bị chèn ép, cả nhà mới phải chuyển đến nơi rừng núi hoang vu này sinh sống.
Bạch Tri Vi gật đầu, trách sao giữa chốn hoang sơn lại có một tiểu viện tề chỉnh đến thế. Chính giữa đại sảnh là bàn bát tiên, trên bàn có đèn đậu hỏa đang cháy, phía trước là bàn thờ hương khói. Nàng đỡ Cố Trác ngồi xuống ghế dài.
“Trương thẩm, nhà mình có sẵn thuốc trị thương chăng? Huynh trưởng ta khi nãy bị thương ở chân.”
Trương Hà cười hiền: “Đúng là khéo thật, nhà ta vốn sống bằng nghề săn bắn, lên núi thường mang sẵn thuốc trị thương. Cô nương chờ một lát, ta đi lấy cho.”
Trương Hà đứng dậy đi vào phòng nhỏ bên cạnh. Vừa vén màn cửa phòng, một luồng hương phấn nồng nặc lẫn theo mùi máu tanh thoang thoảng ập đến, khiến Bạch Tri Vi chau mày khó chịu.
Bạch Tri Vi đặt tay lên vai Cố Trác, ghé sát tai hắn, thì thầm: “Nhà này... có gì đó không ổn.”
Hơi thở ấm nóng phả lên vành tai hắn, khiến hắn khẽ rùng mình, có chút ngứa ngáy khó nói. Hắn nghiêng người tránh đi, hạ giọng: “Vì sao lại nghĩ thế?”
Bạch Tri Vi mân mê tay áo, khẽ đáp: “Ta cũng không rõ, chỉ là... linh cảm thôi.”
Cố Trác không chịu được cảm giác tê ngứa, hơi nghiêng người lánh đi: “Nếu ngươi lo, lát nữa xem nàng ta đưa thuốc gì ra, tự khắc rõ thật giả.”
Bạch Tri Vi gật đầu: “Phải rồi, ngươi nói đúng. Nếu thật sự có mưu đồ, sao lại giúp chúng ta.”
Trương Hà vừa vén màn bước ra, vừa khéo bắt gặp hai người họ đang kề tai thì thầm. Bà ta đưa cho Bạch Tri Vi một chiếc hộp gỗ đen: “Hộp thuốc này ta mua tận Cù Châu từ tháng trước, là thuốc do thần y bào chế. Bôi xong bảo đảm không để lại chút sẹo nào.”
Cố Trác đưa tay nhận lấy, mở nắp hộp đưa lên mũi ngửi, sau đó đưa lại cho Bạch Tri Vi: “Đa tạ Trương thẩm. Tri Vi, phiền ngươi bôi thuốc cho ta.”
Thuốc không có vấn đề. Bạch Tri Vi trong lòng thả lỏng, cảm thấy bản thân đúng là đã nghĩ nhiều rồi.
“Cứ từ từ mà bôi thuốc, ta thấy cũng khuya rồi, đi nấu nồi nước nóng cho hai vị rửa mặt, xua vận xui sau cơn hoạn nạn.” Trương Hà nói xong thì đi về phía nhà bếp ở góc sân.
“Ta bôi thuốc cho ngươi nhé, có lẽ sẽ hơi đau.”
“Ngươi lại muốn ta cắn gì đó để giảm đau à?” Hai chữ “giảm đau” nơi Cố Trác thốt ra vừa nhẹ vừa khẽ, còn mang theo ý cười đùa.
Bạch Tri Vi xấu hổ cúi đầu: “Ngươi cố chịu một chút.”
Trong đại sảnh chỉ còn hai người. Nàng quỳ xuống trước mặt hắn, gỡ dây lụa, tháo gậy cố định ở bắp chân ra, kéo nhẹ ống quần lên, lộ ra một đôi chân dài rắn chắc, cơ bắp mượt mà rõ nét, chỉ tiếc đầy những vết thương.
Nàng dùng khăn tay nhẹ lau sạch máu đọng, vết thương dài gần hai gang tay, da thịt rách toạc, sâu chút nữa là lộ cả xương.
Bạch Tri Vi lấy đầu ngón tay chấm thuốc, nhẹ nhàng bôi lên vết thương. Có lẽ sợ hắn đau nên động tác đặc biệt cẩn trọng. Ngón tay mang theo nhiệt độ ấm nóng, chạm vào lại khiến người ta ngứa ngáy khó nhịn.
Cố Trác hơi ngả người ra sau, khóe môi mím chặt, nụ cười thường ngày cũng chẳng giữ nổi.
“Ta làm ngươi đau à?” Nàng lập tức dừng tay. Vết thương ở bắp chân đã xử lý xong, nhưng trên nữa là đùi... nàng quả thật không tiện bôi thuốc.
“Không đau. Phần còn lại để ta tự làm.” Cố Trác đưa tay nhận lấy hộp thuốc.
Bạch Tri Vi thấy hắn bôi thuốc thuần thục như thế, chợt nhớ đến chuyện ban nãy. Hắn quen thuộc thuốc trị thương, còn nhận ra cả những loại quả rừng, có khi nào... cũng biết rõ nàng dùng là độc dược chứ chẳng phải mê dược?
Nàng ấp úng mở lời: “Cố Trác, ngươi... có hiểu gì về mê dược với độc dược không?”
Cố Trác thấy nàng chẳng khác gì một con mèo nhỏ đang xù lông, cảnh giác đến mức như sắp dựng cả đuôi lên.
Hắn bật cười khẽ, lúc này mới phản ứng lại thì ra nàng cho rằng lời nói dối của mình kín đáo lắm sao?