Lúc ấy trống trận vang dội hai bên, trên đài tỷ võ, một đại hán râu rậm tay cầm song phủ đang giao đấu cùng một đại hán đầu trọc tay nắm bổng sắt. Chỉ thấy cây bổng nặng nề áp chế, song phủ liên tiếp bị ép lùi về góc. Một đòn bổng giáng xuống, lực đạo mạnh đến mức cuốn bay dải lụa đỏ treo trên đài, đại hán râu rậm miễn cưỡng tiếp chiêu, song vẫn bị chấn lực đánh văng khỏi võ đài.
Gã lăn lông lốc hơn mấy trượng, miệng phun máu tươi.
“Không ra gì.” Cố Trác nhếch môi, giọng khinh miệt. “Chỉ là hạng võ phu hạ cấp, ngoài sức lực ra thì chẳng còn gì.”
Đại đương gia Tề Viên Tú bước lên đài, thân mặc trang phục luyện võ, mặt vuông chữ điền. Gã cầm thanh la, gõ mạnh một tiếng, nụ cười đắc ý hiện rõ trên mặt, nắm lấy tay đại hán đầu trọc tuyên bố: “Lý Đại Lực thắng!”
Bạch Tri Vi kề sát Cố Trác, ghé tai hắn thì thầm: “Chó cắn chó thôi, chúng ta cứ chờ đã. Chỉ cần bị đánh xuống khỏi đài là coi như thua, phải không?”
Cố Trác bị nàng kéo sát, thân hình hơi khom xuống. Hơi thở ấm áp mang theo giọng nói trong trẻo thổi nhẹ bên tai, tựa như gió xuân phả qua lỗ tai, khiến tai hắn ngứa ngáy khó chịu, bản năng muốn nghiêng sát vào hơn, nhưng lý trí buộc hắn phải né tránh.
Cố Trác lập tức giật nhẹ tay khỏi nàng, lùi hẳn một bước: “Chỉ có kẻ đứng trên đài mới được tính là tham gia. Kẻ rớt xuống, liền coi như bị loại.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play