Ai cũng biết vị Bùi Thứ phi này tính khí chẳng tốt lành gì, lúc nổi giận với Hoàng tử còn dám gọi thẳng tên húy, bọn họ ai mà chẳng sợ?
Dù chưa từng nghe nói vị Thứ phi này đánh người hạ nhục, nhưng mắng nhiếc người thì như cơm bữa...
"Ngươi cái thằng nhóc này thật không lanh lợi, muội muội thích thì cứ đem chậu hoa này đưa đi chẳng phải là xong sao?" Trịnh Trắc phi cười nói.
"Thôi đi, bày ở đây là để mọi người cùng thưởng lãm, ta cướp đi thì còn ra thể thống gì?" Bùi Thời Nguyên xua tay: "Không còn sớm nữa, ta về trước, Trịnh tỷ tỷ cứ thong thả ngắm."
Nói xong, nàng chẳng thèm để ý Trịnh Trắc phi nói gì, cứ thế thẳng bước đi.
Cúc Hương, nha hoàn của Trịnh Trắc phi, nhíu mày: "Nàng ta càng ngày càng vô phép tắc, cứ thế mà đi rồi?"
"Nàng ta được sủng ái, tự nhiên chẳng cần để ý đến quy củ với ta." Trịnh Trắc phi hừ một tiếng.
"Sớm muộn gì cũng có ngày ngã ngựa." Cúc Hương cười lạnh.
Phía bên kia, Hàn Nguyệt cũng đang nói về Trịnh Trắc phi: "Cô nương đừng nghe lời nàng ta, trong miệng chẳng có câu nào thật."
"Nàng ta nói gì?" Bùi Thời Nguyên hỏi.
Hàn Nguyệt ngẩn người, nha hoàn Nguyệt Thường khẽ cười: "Chủ tử chúng ta còn chẳng nhớ rõ."
Hàn Nguyệt lắc đầu không nói gì.
Đoàn người trở về nơi ở, cũng đã gần trưa.
Người hầu bên dưới trước bưng trà lên cho Bùi Thời Nguyên dùng, nàng thích uống trà xanh. Đương thời chưa có địa danh Lục An, nên loại trà này chỉ được gọi là trà xanh hoặc phiến trà.
Không phải loại trà đặc biệt quý hiếm, nhưng nàng lại yêu thích nhất.
Hiện giờ tự nhiên mỗi ngày đều có, người hầu dâng lên đều là loại tốt nhất.
Uống trà xong, dùng bữa trưa rồi đi ngủ. Nàng vừa mới tỉnh giấc, Bát hoàng tử đã đến.
Nàng cũng lười biếng chẳng muốn ngồi dậy, chỉ khẽ xoay người, liền thấy người kia chẳng chút kiêng dè bước vào nội thất.
Cũng phải, cả phủ đệ này đều là của hắn, nơi nào cần cố kỵ? Bản thân nàng lại chẳng phải chính thê, chỉ là một thiếp thất mà thôi, cũng chẳng xứng nói đến riêng tư.
"Sao lại ngủ rồi?" Lý Ý Tầm ngồi xuống đối diện nàng.
"Hừ, ta nào biết ngươi muốn đến? Nếu biết ngươi muốn đến, ta đã mặc đồ chỉnh tề, quỳ ngoài cửa đón giá rồi!" Bùi Thời Nguyên ngồi dậy, chẳng thèm để ý sửa lại mái tóc dài.
"Quỳ đón giá? Nàng từng quỳ bao giờ?" Lý Ý Tầm nhướng mày.
Người này sinh ra đã có một bộ dạng cực kỳ tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt và hàng mày. Đôi mày rậm sắc như kiếm xếch lên tận thái dương, đôi mắt phượng hẹp dài một bên hơi xếch lên quyến rũ lạ thường, khiến người ta khó rời mắt. Ánh mắt hắn vừa động, liền toát lên bốn chữ: phóng đãng phong lưu.
Tính tình hắn cũng chẳng đoan chính, sống đúng kiểu một công tử phong lưu phóng khoáng. Rốt cuộc là người được nâng niu từ bé, chưa từng có ai dám khiến hắn chịu ấm ức.
Cho nên nói năng hành động đều tự tại vô cùng, chẳng có gì đáng để hắn kiêng kỵ hay để ý, dường như dù có chọc thủng trời, đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, luôn có người lớn hơn đến vá lại.
Bùi Thời Nguyên hiện giờ gan lớn hơn trời, dám không nể mặt hắn như vậy, coi hắn như một người đàn ông tầm thường, thậm chí còn dám gọi thẳng tên hắn, thật là mới lạ! Hắn thấy thật mới lạ.
"Còn giận sao? Nàng giận cái gì? Tối qua vốn dĩ cũng chưa nói sẽ đến thăm nàng. Sáng nay còn cho người đưa cho nàng bao nhiêu đồ tốt, thứ nào cũng đủ khiến các nàng phải ngưỡng mộ!" Lý Ý Tầm nghiêng người tới gần nhìn Bùi Thời Nguyên.
"Ha! Là t không đúng, Bùi gia ta vốn không phải là dòng dõi trâm anh thế phiệt, Bùi Thời Nguyên ta lại càng là con vợ lẽ, đương nhiên là chưa từng thấy qua những thứ tốt đẹp như vậy bao giờ. Nhưng hôm nay thấy rồi thì ta liền phải đem những thứ đó ra khoe khoang sao? Ngươi không sợ ta làm ngươi mất mặt sao? Ngươi cũng quá coi thường ta rồi."
"Ha ha ha, bổn hoàng tử thích nàng chính là ở điểm này, nàng còn biết tự mình xuất thân tầm thường sao? Ai cho nàng tự tin đến mức điên cuồng như vậy?" Lý Ý Tầm mấy bước tới ngồi xuống, ôm lấy nàng nâng cằm: "Sao nàng dám? Hử?"
Hắn vẫn luôn rất tò mò, nữ nhân này từ đầu đã gan dạ lớn mật, rốt cuộc nàng lấy đâu ra sự tự tin như vậy?
"Buông tay, ngươi làm ta đau." Bùi Thời Nguyên hừ một tiếng gạt tay hắn ra: "Ta sinh ra đã như vậy."
"Sinh ra tốt." Lý Ý Tầm ôm eo nàng: "Còn giận sao? Nàng nói xem, làm thế nào mới hết giận? Ít nhất cũng phải khiến nàng hài lòng mới được."
"Hừ, ngươi vừa nói vậy, ta thật sự có thứ muốn. Sáng nay ngắm hoa, thấy một chậu cúc, gọi là 'Phấn diện điểm tuyết', ta thích. Trong phủ không có."
"Ta tưởng là thứ gì quan trọng quý giá, nàng có biết đếm không vậy? Sáng nay cho nàng thứ nào mà không đổi được mười tám chậu hoa đó? Nàng không hiếm lạ, lúc này lại muốn một chậu hoa tàn?" Lý Ý Tầm khinh thường.
"Ta không thèm châu báu của ngươi, cái ta muốn chính là hoa tàn. Ngày sau ta không thèm Lý Ý Tầm ngươi, ta muốn chính là một cái đai lưng của ngươi thôi." Bùi Thời Nguyên nhảy từ trên người hắn xuống đất, còn tiện tay đẩy nhẹ khuôn mặt tuấn mỹ kia, thật giống như chẳng hề để ý chút nào.
Khóe miệng Lý Ý Tầm khẽ nhếch lên, đôi mắt nhìn nàng, người lại ngả về phía sau: "Tông Cửu, đi, mang cho nàng mười tám chậu đến."
Ngoài cửa, Tông Cửu đáp lời rồi đi ngay.
Quả nhiên là cách làm việc của Bát hoàng tử, nhanh thật. Trời còn chưa tối, sáu chậu hoa đã được đưa đến. Tại sao không phải mười tám chậu? Bởi vì loại hoa này thật sự quý hiếm, trồng ra rất ít. Chừng này đã cướp đoạt hết những chậu hoa chưa bày ra trong cung rồi.
Bùi Thời Nguyên không đi so đo chuyện này, gọi người dọn hoa xong, sau đó đến bên Lý Ý Tầm ngồi vào lòng hắn: "Ta muốn thứ này, điện hạ liền cho, đó là chỗ tốt của điện hạ. Nhưng nếu những người bên cạnh cũng muốn hoa, điện hạ nếu còn cho, thì ta sẽ ném cả sáu chậu hoa này lên đầu kẻ đó."
"Làm càn!" Lý Ý Tầm thốt ra hai chữ nhẹ bẫng.
【Cần thiết nhắc nhở một chút, nữ chủ thai xuyên, bất quá cũng không quan trọng, chỉ là cho nàng một chút tư tưởng khác biệt. Nam nữ chủ đều là nhân vật phản diện, chính là hư, hư, hư, đừng dùng logic của người tốt để yêu cầu họ. Ngay cả thân thế của nam chủ đặt trong những tiểu thuyết khác thì đã bị nam chủ khác tiêu diệt rồi.
Mặt khác là về hành động của nữ chủ, nàng chính là rất biết làm tinh, đặc biệt biết làm tinh, ai không chịu được thì có thể bỏ truyện ngay từ đầu, đừng đọc được nửa chừng rồi đột nhiên nói ghét nữ chủ, vậy ta sẽ khóc đó.
Đừng hỏi ta nữ chủ có yêu nam chủ không, nam chủ có yêu nữ chủ không, tự mình phán đoán đi. Dù sao sẽ không có cốt truyện tan rã hậu cung linh tinh. Cũng đừng hỏi ta có phải song khiết không, ta thấy hai chữ song khiết là ghét bỏ về mặt sinh lý rồi. Dù sao theo ý ta thì không lạm giao, không ngoại tình, những sinh hoạt hợp lý dưới xã hội lúc đó đều không tính là dơ bẩn. Trinh tiết của nam nữ chủ nhà ta không treo trên bộ phận sinh dục, cảm ơn.
Bản văn chính là câu chuyện về một nữ chủ thích làm tinh và một nam chủ bụng dạ khó lường... à không, hắn không chỉ bụng dạ khó lường, hắn chỗ nào cũng đen tối... Vậy thì là câu chuyện về một nữ chủ thích làm tinh và một nam chủ thâm sâu khó dò đi.
Cuối cùng một câu, thế giới quan của truyện này và những truyện sau vốn dĩ phải giống nhau, nhưng bởi vì lão hoàng đế ngu ngốc nên mọi người tập thể sủng thiếp diệt thê, hành vi này là không đúng, nhưng vừa lúc nữ chủ lại ở trong cái bối cảnh đó. Cho nên những quy tắc sau này ở đây không thích hợp, tuy rằng không thích hợp, nhưng ta vẫn cảm thấy đó là đúng. Chẳng qua đúng và sai chung quy không thắng nổi một câu: Thân dưới quyết định đại não.
Có thể hợp gu thì vui vẻ đọc truyện, không hợp gu thì hẹn gặp lại, chúc mọi người hạnh phúc. Ai mắng ta sẽ bị phản dame toàn bộ.】