Chương 2: 🌚

Hạ Mê suy nghĩ một lúc, bật đèn pin trên điện thoại, rọi ra ngoài cửa sổ với hy vọng có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài.  

Thế nhưng, ánh sáng yếu ớt đó chẳng thể xuyên qua màn đêm dày đặc. Cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì.  

Đang định thất vọng tắt đèn pin đi, điện thoại đột nhiên rung nhẹ. Là một tin nhắn vừa được gửi đến.  

Cô mở tin nhắn lên. Đó là một dãy số lạ hoắc:  

【Chung cư hạnh phúc rất nguy hiểm, hãy rời đi ngay!】  

Hạ Mê không biết người gửi là ai, nhưng tin nhắn này như chiếc phao cứu sinh giữa cơn tuyệt vọng. Cô vội vàng nhắn lại:  

【Tôi cũng muốn rời đi, nhưng ngoài cửa hình như có thứ gì đó. Tôi không dám ra ngoài.】  

Người lạ nhanh chóng trả lời:  

【Cô có thể nhận được tin nhắn của tôi sao?】  

Hạ Mê: 【Đúng vậy!】  

Số lạ: 【Tôi đã gửi tin nhắn đến tất cả số điện thoại trong chung cư này, nhưng chỉ có cô nhận được và phản hồi lại tôi.】  

Hạ Mê: 【Anh là người trong chung cư hay ở bên ngoài?】  

Số lạ: 【Tôi đang ở bên ngoài, ngay dưới lầu của các cô.】  

Hạ Mê nhìn xuống, nhưng ngoài cửa sổ vẫn là một màn đen kịt. Bên dưới lầu bị bao phủ bởi một làn sương đen đặc quánh, không thể nhìn thấy gì.  

Cô soạn một tin nhắn khác: 【Nếu bây giờ tôi nhảy xuống, các anh có đỡ được tôi không…】  

Chưa kịp gửi đi, đối phương đã nhắn tới:  

【Không còn thời gian giải thích. Nếu kéo dài thêm, cả tòa chung cư sẽ bị “Nó” nuốt chửng. Tôi biết cô tên Hạ Mê. Chỉ có cô nhận được tin nhắn của tôi. Làm ơn hợp tác với tôi để cứu tất cả cư dân ở đây!】  

Hạ Mê xóa tin nhắn cũ, cẩn thận đánh lại:  

【Tôi không biết anh là ai, nhưng có phải anh đã đánh giá tôi quá cao không? Tôi chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp…】  

Cô còn chưa kịp nhấn gửi thì tin nhắn tiếp theo đã đến:  

【Nếu chúng ta thành công cứu được toàn bộ cư dân trong tòa nhà này, tôi sẽ đề xuất lên cấp trên để giúp cô hoàn thành một nguyện vọng hợp pháp.】  

Hạ Mê khựng lại.  

"Cứu cư dân", "Cấp trên", "Đề xuất", "Nguyện vọng hợp pháp"... Những từ ngữ này khiến cô nhớ đến kỳ thi công chức mà mình đang chuẩn bị.  

Cô lập tức nhắn lại:  

【Anh có thể giúp tôi thực hiện một nguyện vọng hợp pháp? Cho tôi một ví dụ.】  

Số lạ đáp ngay:  

【Hạ Mê, sinh viên tốt nghiệp năm 2024, đang ôn thi viết công chức tại lớp học ôn thi XX, dốc toàn lực chuẩn bị cho kỳ thi quốc gia vào cuối năm nay. Nếu nguyện vọng hợp pháp của cô là đỗ công chức, chỉ cần cô hợp tác với tôi để cứu cư dân của Chung cư hạnh phúc, cô sẽ có một suất đặc cách.】  

Khoảnh khắc đó, mọi nghi ngờ, sợ hãi và hoang mang trong lòng Hạ Mê đều bị quét sạch. Một nguồn động lực mãnh liệt bùng lên trong cô.  

Cô siết chặt chiếc rìu trong tay, vung mạnh hai nhát vào không trung. Thanh rìu sắc bén phát ra âm thanh sắc lạnh, cắt xuyên bầu không khí.  

Dù sao cô cũng đã bị kẹt trong tòa chung cư quỷ dị này, đối mặt với những nguy hiểm chưa rõ.  

Trước sau đều là cửa tử, chi bằng liều một phen! Biết đâu lại có thể đổi lấy một suất vào biên chế!  

Cô hăng hái nhắn lại:  

【Tôi nguyện vì nhân dân quên mình, sẵn sàng hiến dâng tất cả!】  

Số lạ: 【... Không cần phải hy sinh, an toàn của cô cũng rất quan trọng. Sống sót mới là chiến thắng.】  

P2: Người Từ Bên Ngoài Đến  

Ngày thường, nếu nhận được tin nhắn kiểu này, Hạ Mê chắc chắn sẽ coi nó là tin lừa đảo. Thường thì cách xử lý của cô sẽ là chặn số, báo cáo spam và hoàn thành nghĩa vụ của một công dân tốt.  

Nhưng vào lúc này, trong tòa chung cư đã trở nên quỷ dị đến khó hiểu, tin nhắn này lại trở thành chiếc phao cứu sinh duy nhất.  

Cô hiểu rõ, tin nhắn có thể là giả. Nó có thể chỉ là một cái bẫy dụ cô ra ngoài.  

Nhưng nếu vậy thì sao? Cô cần phải ra ngoài.  

Không thể nhảy cửa sổ thoát thân, cô chỉ còn hai lựa chọn: hoặc mở cửa liều mạng, hoặc tiếp tục trốn trong phòng.  

Tạm thời, gõ cửa bên ngoài dường như không thể xông vào phòng. Nhưng Hạ Mê cảm thấy nơi này cũng chẳng an toàn chút nào.  

Cô nhớ đến con muỗi khổng lồ kia. Ban đầu, cô chỉ nghĩ nó là một con muỗi phương Nam to hơn bình thường. Nhưng trong một chung cư cô lập thế này, với màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ và những âm thanh kỳ lạ từ căn hộ bên cạnh… Sự xuất hiện của nó chắc chắn không bình thường.  

Nếu cứ trốn mãi trong phòng, ai dám đảm bảo sẽ không có những thứ kỳ quái khác xuất hiện?  

Hạ Mê quyết định: cô sẽ ra ngoài.  

Cô không phải kẻ liều lĩnh, nên không lao ra ngay. Trước tiên, cô nhẹ nhàng mở một khe cửa nhỏ, tay siết chặt rìu, nấp sau cánh cửa, sẵn sàng giáng một đòn chí mạng vào bất cứ ai bước vào.  

Dù là ai đi nữa, nếu nửa đêm đột nhập vào phòng của một cô gái độc thân, thì cũng đáng ăn một nhát rìu!  

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên bên ngoài, phát ra từ một đôi dép lê.  

Bước chân dừng lại ngay trước cửa phòng cô.  

Hạ Mê căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cánh tay cô căng cứng, chuẩn bị vung rìu xuống.  

Đúng lúc này, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc:  

"Có ai ở trong đó không? Tiểu Hạ có ở đây không?"  

Đó là giọng của bác gái ở phòng 704!  

Hạ Mê và bác ấy chỉ là hàng xóm sơ giao, nhưng do ở gần nhau, cô rất quen thuộc với giọng nói của bác.  

Bình thường, bác ấy luôn nói rất lớn, thậm chí hơi chói tai. Nhưng hôm nay, giọng bác lại ôn nhu đến kỳ lạ.  

Hạ Mê không tin nổi.  

Chắc chắn là giả!  

(…)  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play