"A ——"

Trong đám người vang lên vài tiếng kêu sợ hãi, đoản chủy mang theo một trận gió mạnh, lướt qua bảy, tám người đi đường, như chẻ tre mà hướng về phía một nam tử áo đen thân hình mảnh khảnh ở cuối đường.

Nam tử áo đen lộ vẻ hoảng sợ, đẩy một thiếu niên áo trắng bên cạnh ra, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, trước mặt bao người không chút khí khái kêu lên: "Đại hiệp tha mạng!!"

Nam tử áo đen chừng tuổi đôi mươi, ngũ quan rất tuấn tú, như công tử sống trong nhung lụa, dù lúc này mặt đầy lo lắng, vẫn rất đẹp.

Hắn luống cuống tránh né đoản chủy trong đám người, nhưng đoản chủy màu bạc kia như có mắt, cứ bám theo sau hắn, hắn đi đâu nó theo đó.

Tạ Thư Từ thật muốn khóc!

Tối qua mới gặp tiểu người mù, còn bị dọa, hôm nay thì hay rồi, chưa kịp ăn miếng cơm nóng đã gặp kẻ thù! Sự nghiệp còn chưa bắt đầu, đã sắp chết dưới đao.

"Cứu mạng a!! Ta biết sai rồi!!"

Tiếng kêu thảm thiết của Tạ Thư Từ vang vọng trên đường, người xem náo nhiệt không ít người nhận ra Tạ Thư Từ, vội tránh sang hai bên đường, hứng thú xem kịch hay.

"Đại hiệp! Lý đại hiệp! Tiểu nhân biết sai rồi a a a!"

So với mạng nhỏ, khí khái là gì?

Nếu không phải tình huống không cho phép, Tạ tiểu gia nhất định ôm đùi Lý tiểu thiếu chủ xin tha. Dù sao đúng là nguyên thân gây họa, hắn chiếm thân phận người ta, đành chịu.

Lý tiểu thiếu chủ khoanh tay ngồi trên lưng ngựa, nhìn Tạ Thư Từ chật vật kêu xin tha, vẻ giận dữ trên mặt dịu đi.

"Ngày đó ta đã nói, từ nay về sau ta gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần!" Lý tiểu thiếu chủ hung dữ nói.

Tạ Thư Từ có đoạt mệnh ở sau lưng, không dám dừng lại, đoản chủy kia như trêu đùa hắn, không nhanh không chậm đuổi theo sau, hắn nhanh nó nhanh, hắn chậm nó chậm, rõ ràng không muốn lấy mạng hắn, mà chỉ trêu chọc.

Mẹ kiếp! Họ Lý! Ngươi có thể giết ta, nhưng không được nhục mạ ta!

Tạ Thư Từ tức giận nghiến răng, miệng vẫn xin tha.

Trong lúc hoảng loạn hắn liếc nhìn ven đường, tiểu người mù bị hắn đẩy ra khi nãy đang dựa vào tường đá, khóe miệng mỉm cười thản nhiên, hoàn toàn không biết gì về tình cảnh của Tạ Thư Từ.

Tạ Thư Từ nghẹn lại, lý trí bảo hắn tiểu người mù không thấy không nghe nên không biết gì, nhưng thấy tiểu người mù nhàn nhã đứng bên đường như những người xem kịch kia, hắn vẫn không nhịn được mắng thầm: "Tiểu vô lương tâm!"

"Đại ca, ta thật sự biết sai rồi! Ta bị ma quỷ ám ảnh không biết trời cao đất dày, ta, ta mắt mù mới dám động thủ với ngài......"

Lý tiểu thiếu chủ vốn còn đắc ý, nghe vậy liền khó chịu, "Tạ Thư Từ ngươi có ý gì? Ngươi nói bản thiếu chủ còn không bằng đám oanh oanh yến yến kia?"

Tạ Thư Từ vội vàng lắc đầu: "Không không không! Ngươi so với bọn hắn đẹp nhiều!"

Ai ngờ Lý tiểu thiếu chủ càng thêm không vui, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Ngươi thế mà đem ta cùng những cái đó oanh oanh yến yến so sánh? Tạ Thư Từ, tuy rằng ta đáp ứng chưởng môn không lấy mạng của ngươi, nhưng đây là chính ngươi tìm chết!"

"Thảo! Họ Lý ngươi có phải bị bệnh không? Muốn giết ta thì tìm đại cái cớ khác đi? Ta có làm gì ngươi đâu, ngươi làm quá lên như vậy? Hơn nữa mọi người đều là đàn ông ngủ một giấc thì ai thiệt ai hơn? Mặt mũi ta cũng đâu đến nỗi tệ? Nói không chừng chiếm tiện nghi vẫn là ngươi đấy!" Tạ Thư Từ nóng đầu, liền bắt đầu chửi ầm lên.

Là một thanh niên trai tráng, hắn trước nay chưa từng chịu loại khí này.

"Ngươi muốn chết!"

Mặt Lý tiểu thiếu chủ đen sầm lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong mắt sát ý lộ rõ, tay áo vung lên, linh lực từ đầu ngón tay bay về phía đoản chủy, đoản chủy ở không trung súc lực một vòng, rồi lao đi như mũi tên rời cung nhắm thẳng Tạ Thư Từ.

"Ngọa tào —— Cứu mạng a!"

Tạ Thư Từ quay đầu lại phát hiện chủy thủ đột nhiên nhanh hơn, tức khắc sợ tới mức tè ra quần, nhiệt huyết trong người lập tức lạnh toát, lớn tiếng xin tha: "Lý đại hiệp ta sai rồi! Ta có mắt không thấy Thái Sơn! Ta cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Ta không biết tự lượng sức mình!"

Dù hắn xin tha, Lý tiểu thiếu chủ cũng không có ý định buông tha, đoản chủy vẫn không hề chậm lại.

Tạ Thư Từ 2 ngày nay chưa ăn gì, hơn nữa một phen lăn lộn, sớm đã tinh bì lực tẫn, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, trước mắt mơ hồ, Tạ tiểu gia nội tâm kêu rên không ngừng, hắn còn chưa kịp phát tài, còn chưa làm nên đại sự gì, thế mà phải chết như vậy sao?! Thật sự không cam lòng a!

Khi Tạ Thư Từ chạy trốn chậm lại, đoản chủy đâm thẳng vào lưng hắn.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một viên đá nhỏ bay tới từ một góc nào đó, "Tranh" một tiếng đụng vào lưỡi dao của đoản chủy, vì khoảng cách quá gần, hòn đá nhỏ bị kình phong xé thành mảnh vụn, đoản chủy phát ra tiếng vù vù ngắn ngủi, thân chủy run rẩy, thế nhưng ngay trước khi đâm vào người Tạ Thư Từ đã khó khăn lắm thay đổi phương hướng.

Đoản chủy lệch khỏi hướng, xuyên qua dưới nách Tạ Thư Từ, đâm mạnh vào vách đá bên cạnh, mặt tường ngay sau đó nứt ra một khe hở thật lớn, toàn bộ lưỡi dao đều cắm vào trong tường đá, có thể tưởng tượng nếu nhát dao này đâm vào người Tạ Thư Từ, đủ để phá tan ngực hắn, khiến hắn mất mạng ngay lập tức.

"Là ai?" Lý tiểu thiếu chủ biến sắc, ngước mắt nhìn về phía hướng hòn đá nhỏ bay tới, chỉ thấy một thiếu niên áo trắng khoảng 15-16 tuổi. Thiếu niên kia có vẻ ngoài cực kỳ xuất sắc, chỉ là trên người có nhiều vết thương, hai mắt vô thần, hẳn là người mù.

Lý tiểu thiếu chủ không nghi ngờ gì, chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt.

Tạ Thư Từ bị biến cố này làm cho ngốc trệ, hắn nhìn khe hở trên vách đá, dường như sắp sập đến nơi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ra tay thật tàn nhẫn! Nếu nó cắm vào người Tạ Thư Từ, thì cái mạng nhỏ này của hắn lập tức tiêu đời.

"Rốt cuộc là ai? Bước ra đây cho ta!" Lý tiểu thiếu chủ vẫn đang tìm kiếm kẻ âm thầm ra tay.

Đúng lúc này, một đạo sĩ mặc áo bào xanh cưỡi ngựa tiến lên, lơ đãng liếc Tạ Thư Từ một cái, rồi nói với Lý tiểu thiếu chủ: "Thiếu chủ, đừng chấp nhặt với hạng người đạo chích, chúng ta chuyến này có việc quan trọng."

"Đạo chích..." Tạ Thư Từ nghiến răng, quay đầu trừng mắt nhìn Lý tiểu thiếu chủ.

Lý tiểu thiếu chủ thấy hắn còn dám trừng mình, càng thêm giận dữ, định xuống ngựa, nhưng người đàn ông trung niên đã giữ vai hắn lại, chậm rãi lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chưa phải lúc."

Khi Tạ Thư Từ bị trục xuất khỏi sư môn, bọn họ đã hứa với Tạ gia gia sẽ không truy cứu nữa, trước mặt nhiều người như vậy không thể nuốt lời.

Lý tiểu thiếu chủ không cam tâm cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Tạ Thư Từ một cái rồi cùng người đàn ông trung niên rời đi.

Sau khi Lý tiểu thiếu chủ rời đi, những người qua đường hiếu kỳ chế nhạo nhìn Tạ Thư Từ, ánh mắt không thiếu vẻ hả hê. Tạ Thư Từ không dám đối đầu với Lý tiểu thiếu chủ, lẽ nào lại sợ những người thường này sao? Hắn trừng mắt nhìn lại từng người: "Nhìn gì mà nhìn?"

Dù sao cũng nhặt lại được một mạng, Tạ Thư Từ quyết định mấy ngày nay không ra khỏi khách điếm, tránh gặp lại cái tiểu sát thần kia.

Tạ Thư Từ xoa bả vai mỏi nhừ rồi trở lại bên cạnh Tiểu người mù. Tiểu người mù vẫn giữ tư thế cũ dựa vào tường, hơi cúi đầu, mắt nhìn xuống đất, rất yên tĩnh.

"Uy." Tạ Thư Từ đá vào mũi chân hắn, tâm trạng hắn đang bực bội, động tác không thể nói là nhẹ nhàng, cũng chẳng có kiên nhẫn.

Tiểu người mù ngập ngừng ngẩng đầu, có vẻ không chắc người đến có phải là Tạ Thư Từ không, bèn đưa tay phải cẩn thận dò về phía Tạ Thư Từ.

Tạ Thư Từ đứng cách hắn một khoảng, hắn đương nhiên không sờ tới được. Hắn có chút sốt ruột, cau mày, vẻ mặt bất lực. Tạ Thư Từ ghét nhất cái vẻ đáng thương này của hắn, bực mình nắm lấy tay hắn.

Tiểu người mù nắm lấy tay hắn, hình như nhận ra là Tạ Thư Từ, khẽ thở phào nhẹ nhõm, viết vào lòng bàn tay Tạ Thư Từ: "Ngươi đi đâu vậy?"

Tạ Thư Từ lười giải thích với hắn, đặt mu bàn tay hắn lên môi, giọng điệu ác liệt: "Gió độc ven đường thổi, thổi ta đi."

Tiểu người mù sững sờ, rồi bật cười, mấp máy môi, không thành tiếng nói: "Ta tưởng ngươi đi rồi."

Tạ Thư Từ trong lòng có cảm giác khó tả. Tiểu người mù chỉ có thể dựa vào xúc giác để cảm nhận thế giới xung quanh, không có âm thanh, không có hình ảnh. Nếu hắn không thể hồi phục, dù có một ngày mình chết trước mặt hắn, hắn cũng không hề hay biết.

"Sẽ không." Tạ Thư Từ lắc đầu.

Sự xuất hiện của Lý tiểu thiếu chủ làm hỏng hết tâm trạng, Tạ Thư Từ không còn hứng thú đi tìm quán ăn gì nữa, bèn dẫn Tiểu người mù về khách điếm, định ăn tạm chút gì đó.

Tìm một cái bàn trong khách điếm ngồi xuống, Tạ Thư Từ hỏi Tiểu người mù có kiêng gì không, Tiểu người mù lắc đầu, hắn liền gọi tiểu nhị mang lên vài món ăn đặc trưng.

Sau khi gọi món xong, tiểu nhị không vội đi, nói chuyện cười đùa với Tạ Thư Từ vài câu.

"Tạ công tử, hôm nay trong trấn náo nhiệt thật đấy, cách hai con phố tiểu nhân còn nghe thấy tiếng của ngài."

Điếm tiểu nhị thật biết nói chuyện, toàn nói điều dở hơi, Tạ Thư Từ đen mặt liếc hắn một cái. Điếm tiểu nhị cười hề hề, không để bụng, liếc nhìn Tiểu người mù đang ngồi yên tĩnh, hạ giọng nói: "Tạ công tử, lại là ngài tìm đâu ra vị tiểu thiếu gia này thế? Da dẻ mịn màng đẹp quá, thật có phúc a. Lý tiểu thiếu gia so với hắn đúng là không bằng."

Tạ Thư Từ trừng mắt: "Đừng có nói bậy, Tiểu người mù còn nhỏ, ta có đến nỗi cầm thú vậy không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play