Tạ Thư Từ ngồi trên bậc cửa, phía sau là một gian nhà cổ kính.
Trên bàn đặt một cái lư hương, khói trắng lượn lờ bay. Tạ Thư Từ mặc một bộ trường bào màu lam nhạt, hai tay chống má, mắt nhìn mái hiên phủ đầy rêu xanh, rồi lại hướng về phía chân trời ngắm mây trắng đủ hình dạng, thở dài một tiếng.
Nói ngắn gọn, hắn đã xuyên thư rồi.
Chẳng bao lâu trước, hắn còn là một chủ kênh chuyên làm "Trung nhị khu" [Trung nhị: tầm tuổi giữa cấp 2, thường dùng để chỉ người hoặc hành động trẻ trâu, ảo tưởng sức mạnh] nửa năm không đăng video. Hắn vất vả lắm mới tìm được một quyển tiểu thuyết để làm tư liệu, còn đang chửi rủa hai nhân vật chính chẳng ra gì, ngay sau đó đã chết ngay trên bàn máy tính.
Là một thanh niên có chí hướng, thậm chí vừa tròn 18 tuổi đã chủ động từ bỏ tiền trợ cấp của cha mẹ, Tạ Thư Từ cảm thấy mình chết như vậy quá oan uổng, quá mệt mỏi.
Nhưng xét cho cùng, là do hắn thức đêm mấy ngày liền, nên tim ngừng đập đột ngột. Cho nên mới nói, người trẻ tuổi đừng nên thức khuya.
Sau khi tự than thở xong, Tạ Thư Từ cũng không thấy thương cảm nhiều. Hắn và cha mẹ chẳng có liên hệ gì, bạn bè cũng không nhiều, chỉ quen một đám thanh niên "trung nhị" trên mạng, hở ra là "nghỉ làm là xuyên sách". Ai dè, vừa dừng đăng video nửa năm, Tạ Thư Từ đã thật sự xuyên sách.
Nghĩ đến đây, Tạ Thư Từ lại thở dài.
Hắn đã đọc gần hết top 500 truyện đam mỹ trên một trang web nọ. Người ta xuyên sách, hoặc thành nhân vật chính, hoặc thành trùm phản diện, tệ lắm cũng là NPC có tên có tuổi. Còn Tạ Thư Từ, xuyên thành nhân vật chỉ xuất hiện đúng một lần, vỏn vẹn ba dòng miêu tả, đến pháo hôi cũng không tính:
[Tiêu Tầm tàn nhẫn độc ác đến mức nào?
Khi còn nhỏ lang thang ở Biện Châu, hắn tứng bị đệ tử tiểu tiên môn chế nhạo.
Hắn vung tay chém xuống, đầu đệ tử kia liền rơi xuống đất.]
Tiêu Tầm là nhân vật thụ chính trong sách, còn "đệ tử" kia chính là Tạ Thư Từ hiện tại.
Ba dòng này Tạ Thư Từ nhớ rất rõ, hắn còn chửi rủa cái thằng nhân vật chính ngốc nghếch này.
Trong sách, nhân vật chính thụ và công yêu nhau lắm cắn nhau đau, cuối cùng ngưỡng mộ lẫn nhau.
"Ngưỡng mộ cái rắm!" Tạ Thư Từ chửi.
Cái thằng nhân vật chính thụ Tiêu Tầm kia, nguyên thân chỉ chế nhạo hắn vài câu, hắn đã chém người ta, đúng là đồ lòng dạ hẹp hòi!
Hơn nữa, hắn đọc gần hết quyển sách rồi, hắn thấy nhân vật chính thụ này không chỉ nhỏ nhen, mà còn âm u, hễ ai vô tình đụng vào hắn một chút, hắn sẽ lột da người đó.
Tạ Thư Từ thật sự không hiểu, có gì đáng ngưỡng mộ ở loại người đó chứ? Nếu Tiêu Tầm mà sống ở xã hội hiện đại, chắc chắn hắn sẽ là tội phạm giết người hàng loạt.
Một đệ tử đi ngang qua cửa, thấy hắn ủ rũ, không khỏi dừng bước.
Tạ Thư Từ có vẻ ngoài hiền lành, đôi mắt to tròn long lanh, da dẻ trắng trẻo mịn màng như con gái, nhưng đường nét khuôn mặt lại khá góc cạnh, nên không bị mất đi vẻ nam tính.
Đệ tử nhìn hắn một hồi, lắc đầu, an ủi: "Sư đệ, bảo trọng."
Tạ Thư Từ ngẩn người, ngơ ngác nhìn hắn.
Một lát sau, hắn gật đầu, hiểu ra.
Ngay trước ngày Tạ Thư Từ xuyên qua, nguyên thân là một tên ngốc nghếch đã hạ dược một thiếu chủ tiên môn khác, suýt chút nữa còn đưa được người đó lên giường. Thiếu chủ kia tỉnh lại vô cùng tức giận, dẫn theo sư huynh đệ đến đòi công đạo. Hai bên vì chuyện này ầm ĩ suốt 10 ngày, cuối cùng Tạ Thư Từ sau khi xuyên thư chủ động đề nghị tự nguyện bị trục xuất khỏi sư môn.
Tạ Thư Từ làm vậy vì hai lẽ: một là không muốn liên lụy đồng môn, hai là muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Dù sao thì, mấy năm vai chính công thụ yêu nhau lắm cắn nhau đau, hai người đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán. Cửu Châu rung chuyển, không ít tiên môn thế gia bị liên lụy, còn Tạ Thư Từ chỉ muốn tìm một chỗ giữ mạng.
Hắn chỉ cảm thấy hoảng hốt, lo lắng mình không tránh khỏi cốt truyện an bài, sớm muộn gì cũng bị vai chính chém cho một đao.
Hắn nhát gan, quý mạng, sau khi chết một lần thì đặc biệt coi trọng cái mạng nhỏ này.
*
Hôm sau, Tạ Thư Từ mơ mơ màng màng bước lên con đường bị trục xuất sư môn.
Hắn đeo một cái giỏ tre nhỏ, dắt một con bạch mã tên là "Tiên hạc", rời khỏi tiên môn dưới ánh mắt dõi theo của các sư huynh đệ.
"Sư đệ bảo trọng!"
"Chúng ta sẽ thay ngươi chăm sóc tốt sư phụ và sư nương."
"Sư huynh, sau khi không có sư phụ và sư nương, ngươi nhất định phải cải tà quy chính, đừng lại..."
Tạ Thư Từ quay đầu lại, nhìn những sư huynh đệ quen biết chưa được mấy ngày này, trong lòng trào dâng một dòng nước ấm. Ở dị thế, hắn vừa hồi phục tinh thần đã phải bước lên con đường cô độc một mình, đối diện với những lời không nỡ và quan tâm này, Tạ Thư Từ cay cay sống mũi.
Hắn cố nén lệ, hướng mọi người hô: "Các huynh đệ, đợi ta sau này có tiền đồ, nhất định sẽ trở về thăm các ngươi! Chờ ta!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt những đệ tử lộ vẻ không nỡ cứng đờ, người này đẩy người kia chui vào sân, như không nghe thấy, "Phanh" một tiếng đóng sầm cửa lớn trước mặt Tạ Thư Từ.
Như thể đang nói không thành tiếng: "Vậy ngươi tốt nhất đừng trở lại."
Tạ Thư Từ: "..."
Hừ! Biết ngay các ngươi giả tạo, lãng phí tình cảm của ta.
Là một thanh niên tân thời lại mắc bệnh "trẩu tre", Tạ Thư Từ hừ lạnh một tiếng, dựa theo mô típ chung của truyện xuyên thư mà nói, sau này hắn chắc chắn sẽ làm nên chuyện, đến lúc đó có khi muốn gặp hắn cũng không được ấy chứ, đợi hối hận đi là vừa!
Tạ Thư Từ dắt con ngựa nhỏ đi về phía trước, trên lưng ngựa chở hai đống hành lý lớn. Tạ Thư Từ rũ mắt nhìn, đây đều là đồ các sư huynh đệ đưa cho hắn vào đêm trước khi đi, bên trong có đủ loại kỳ trân dị bảo và linh đan diệu dược. Tạ Thư Từ lại quay đầu nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, hắn hít hít mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thôi, ta tha thứ cho các ngươi."
Đợi hắn có tiền đồ, vẫn phải trở về thăm các đồng môn của mình.
Nói đến, Tạ Thư Từ khác với những tình huống xuyên thư thông thường, hắn là thân xuyên. Ngày đầu tiên xuyên qua đã kiểm tra thân thể, trên cánh tay trái có một vết sẹo dao, dưới bụng có một nốt chu sa, đây là thân thể của hắn. Có điều, hắn chỉ kế thừa một phần nhỏ ký ức của nguyên thân.
Thế giới này chia làm hai loại người. Một loại là người thường, không thể hấp thu linh khí; một loại khác là người tu đạo, có thể hấp thu và tu luyện linh khí.
Có lẽ vì người tài giỏi thường hay bận rộn, những người tu đạo này trải qua mấy ngàn năm sàng lọc, dần dần hình thành các môn các phái, bảo vệ những người Bình thường xung quanh mình.
Tạ Thư Từ ở tiểu tiên môn, một môn phái thuộc khu vực tây bộ Biện Châu, không có tên tuổi gì trong Tu chân giới. Có điều, người tu đạo có thể hấp thu linh khí rất hiếm, 1 vạn người thường mới có 1, 2 người, nên dù môn phái lớn nhỏ, tu vi cao thấp đều đáng coi trọng.
Nguyên thân – tên ngu ngốc này ỷ vào thân phận tu đạo mà làm bậy ở nhân gian, đắc tội không ít dân thường và đệ tử môn phái khác. Nhưng thực tế, tư chất của nguyên thân rất kém, thuộc hàng bét trong đám người tu đạo cùng tuổi, so với người thường thì chỉ hơn ở khả năng hấp thu, tụ hợp linh khí.
Có lẽ vì "nghé con không sợ cọp", cộng thêm tò mò về thế giới, Tạ Thư Từ không suy nghĩ nhiều mà quyết rời khỏi tiểu tiên môn.
Hắn cũng không nhận ra rằng mình đã đắc tội quá nhiều người, trước kia còn có tiểu tiên môn che chở, sau này ai sẽ bảo vệ hắn?
Đương nhiên, Tạ Tiểu Từ hiện tại không nghĩ nhiều vậy, hắn còn định "vùng vẫy" ở thế giới này.
Tạ Thư Từ dắt con bạch mã đi trên con đường nhỏ trong rừng, chậm rãi bước đi, trong đầu tính toán sau khi xuống núi nên làm gì để nuôi sống bản thân.
Hắn hiểu biết về thế giới này rất ít, nguyên thân chỉ có chút ký ức, sách thì hắn chưa đọc được một nửa, toàn chú ý đến vai chính thụ. Nếu có thể làm đại hiệp thì tốt nhất, nhưng Tạ Thư Từ tự biết, chuyện này khó hơn lên trời. Hắn muốn làm đại hiệp chẳng khác nào "tự nộp mạng"? Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là buôn bán phù hợp hơn.
Sau khi trưởng thành, Tạ Thư Từ từng thử khởi nghiệp, dù không có vốn, cuối cùng làm tự truyền thông.
"Chờ xem! Tiểu gia ta nhất định sẽ làm nên chuyện lớn, trở thành người giàu nhất thế giới!" Tạ Thư Từ "nổ" một tiếng lên trời.
Nhân tiện nói thêm, Tạ Thư Từ "trẻ trâu" không phải ngày một ngày hai, nickname trên trang cá nhân của hắn là "Tạ tiểu gia", từng bị fan trêu chọc không ít.
Tạ Thư Từ định xoay người lên ngựa thì bỗng nghe thấy tiếng lá cây bị vũ khí sắc bén đâm thủng, một cơn gió lướt qua, thổi lá cây xào xạc, đặc biệt đáng sợ trong con đường nhỏ yên tĩnh.
Cùng lúc đó, Tạ Thư Từ cảm nhận được một luồng sát khí, và nhận ra nó không hướng về phía mình. Dù sao thân thể này cũng coi như người tu đạo, cảm quan vẫn rất nhạy bén.
Tạ Thư Từ không kịp nghĩ nhiều, sợ liên lụy đến mình, vội dắt con bạch mã trốn vào một bên. Bạch mã nhấc chân, có vẻ hoảng sợ, nhưng nó có linh tính nên không phát ra tiếng động.
Đúng lúc này, một bóng người thon dài lướt qua ngọn cây, nhẹ nhàng đáp xuống cành cây, phát ra tiếng động rất nhỏ. Tạ Thư Từ nín thở ngẩng đầu nhìn, đó là một thiếu niên áo trắng, thân hình như cây trúc, cao gầy, khiến Tạ Thư Từ nhất thời quên cả chớp mắt.
"Vãi c ——" Tạ Thư Từ khẽ kêu.
Hắn tưởng rằng cảnh này chỉ có trên TV.
Thiếu niên toàn thân tiên khí, áo trắng bị gió thổi, tóc đen buộc cao tung bay, Tạ Thư Từ chỉ thấy nửa bên mặt rõ ràng, nhưng chỉ một bóng lưng của thiếu niên cũng khiến người kinh ngạc.