Lời của Quý Phong Yên vừa thốt ra, chẳng qua là đem nguyên văn câu nói trước đó của Lôi Tự, nay trả lại không thiếu một chữ.
Sắc mặt Lôi Tự lúc này đã khó coi đến cực điểm. Hắn chỉ có thể mở to mắt nhìn nhi tử của mình bị đám người Lăng Hạc đánh đến da tróc thịt bong, mà trong lòng hận thù với Quý Phong Yên đã dâng đến đỉnh điểm. Hắn gần như nghiến nát răng, mới miễn cưỡng kiềm chế bản thân không xông lên liều mạng.
Đám người Lăng Hạc chiến lực kinh người, mà phe hắn lại nhân thủ không đủ. Nếu thực sự động thủ lúc này, Quý Phong Yên chỉ cần tiện miệng vu cho một tội danh “phản thượng nghịch mệnh”, e rằng chẳng ai có thể kéo nàng xuống đài được.
Năm mươi đại bản, ngay cả hán tử thân thể cường tráng cũng khó bảo toàn tính mạng, huống gì Lôi Mân – một công tử da thịt nõn nà, sống trong nhung lụa?
Mới chịu chưa tới hai mươi bản, lớp vải trên mông Lôi Mân đã rách tả tơi, máu tươi thấm đẫm, nhuộm đỏ cả mặt đất. Mùi máu tanh nồng xộc lên khiến người ta buồn nôn.
Ban đầu, hắn còn hung hăng mắng chửi, nhưng càng về sau, tiếng mắng dần chuyển thành van xin thảm thiết. Đến cuối cùng, miệng hắn bắt đầu sùi bọt trắng, hai mắt lật ngược, chỉ còn thấy tròng trắng.
Nhưng đám người Lăng Hạc… lại không hề có ý dừng tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play