“Trước hết cứu người đã!” Quý Phong Yên vì muốn che giấu sự chột dạ trong lòng, vội vàng ngồi xổm xuống, đỡ thiếu niên kia dậy.

Nào ngờ vừa mới chạm vào, nàng liền sững sờ.

Thiếu niên kia là một hài tử có dung mạo kỳ lạ mà xinh đẹp, dù khuôn mặt lấm lem bụi đất, nhưng vẫn không giấu nổi ngũ quan tinh xảo đến mức khiến người ta kinh diễm. 

Làn da vốn đã trắng, nay vì mất máu quá nhiều mà càng thêm tái nhợt. Tuy đang hôn mê, hàng mày nhíu chặt cũng lộ rõ vẻ đau đớn tột cùng.

Kiếp trước, Quý Phong Yên từng gặp không ít tiểu tử tuấn tú, nhưng chưa từng thấy ai đẹp đến mức này. So với hắn, những “tiểu thịt tươi” mà kiếp trước nàng từng thấy lập tức hóa thành phông nền nhạt nhòa. Nếu tiểu tử này trưởng thành… chỉ e là một yêu nghiệt khiến nước mất nhà tan!

Vốn là người chuyên tu đạo, Quý Phong Yên ngày thường yêu thích những thứ mang khí chất tiên phong đạo cốt, bất luận là vật hay người. Mà tiểu quỷ trước mắt, rõ ràng đánh trúng vào tâm nàng - một cái “manh tiên tâm” từ lâu vẫn ẩn sâu trong đáy lòng.

Chỉ sợ ngay cả đồng tử trên thiên giới cũng khó có thể đẹp đến mức này.

“Được rồi, mau đưa người vào xe trước. Đợi vào thành rồi, sẽ tìm cách chữa trị cho hắn.” Quý Phong Yên lấy lại tinh thần, lập tức mở miệng dặn dò.

Lúc này, đám thị vệ đã coi lời của Quý Phong Yên như thánh chỉ, không ai dám trái lời. Nghe lệnh liền lập tức khiêng tiểu thiếu niên hôn mê vào trong xe.

Quý Phong Yên cũng theo vào, ngồi xuống bên cạnh, nhìn thiếu niên đang hôn mê, trong lòng dâng lên một trận áy náy. Nàng bỗng nhớ ra, khi mình xuyên tới thế giới này, không rõ chiếc không gian hồn ngọc mà sư phụ để lại có còn hay không.

Nghĩ vậy, nàng lập tức nhắm mắt, dò xét sâu vào trong linh hồn. Kết quả khiến nàng mừng rỡ chiếc hồn ngọc gắn bó với linh hồn nàng từ kiếp trước vẫn còn!

Không gian hồn ngọc là một loại bảo vật trữ vật của người tu tiên, có thể chứa đủ thứ trong đó. Nhưng ở thời đại tu sĩ thưa thớt của thế kỷ 24 này, loại hồn ngọc ấy vô cùng hiếm gặp. Hồn ngọc trên tay nàng, chính là sư tổ truyền xuống, bên trong tích trữ không ít đan dược quý giá.

Quý Phong Yên lập tức tra tìm trong không gian hồn ngọc xem có loại đan dược nào có thể kéo dài mạng sống. Thiếu niên này trúng phải Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, nếu không cứu gấp, chỉ sợ y giả nơi đây cũng vô phương cứu vãn.

Chỉ là, lúc nàng đang nhắm mắt dò xét không gian hồn ngọc, lại không hề phát hiện ra thiếu niên nằm bên cạnh đã khẽ mở mắt.

Hắn vẫn còn đau đớn, ánh mắt chỉ hé ra một đường, nhưng trong đó hiện rõ gương mặt thanh tú của Quý Phong Yên đang ở ngay trước mắt. 

Hàng mày thiếu niên khẽ nhíu lại, trong đáy mắt lướt qua một tia sắc lạnh không phù hợp với lứa tuổi, tựa như thứ gì đó đã ngủ say từ lâu lại bị lay động.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, hắn lại một lần nữa rơi vào hôn mê sâu.

Tất cả những điều ấy, Quý Phong Yên hoàn toàn không hay biết.

Quý Thành, nằm ở vùng biên giới phía Đông của Lôi Viêm Đế Quốc, dựa lưng vào núi, bốn phía lại bị nước bao quanh, cảnh sắc yên bình hữu tình.

Thế nhưng, Quý Thành trong mắt thiên hạ lại chỉ là một tiểu thành hẻo lánh, quy mô chẳng lớn hơn bao nhiêu so với một thôn trấn. Trong thành chỉ có một con đường lớn dẫn ra ngoài, vì thế mà kinh tế quanh năm trì trệ, dân cư thưa thớt, tài nguyên cũng chẳng lấy gì làm phong phú.

Thứ duy nhất đáng giá nơi đây là loại khoáng thạch hiếm có, song sản lượng mỗi năm lại ít ỏi, không đủ hấp dẫn các thương đội ghé qua.

Xe ngựa chở Quý Phong Yên dần dần tiến tới trước cổng thành. Gã tráng hán dẫn đầu vén rèm, nhìn về phía đại môn Quý Thành chỉ còn cách chừng mấy trượng.

Cửa thành tịch mịch, chỉ thấy hai gã thị vệ bộ dạng lười nhác ngồi dựa vào tường, không có lấy nửa phần khí thế của binh lính canh giữ thành trì.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play