Đám thị vệ đến nay vẫn chưa thể quên lần đầu gặp Quý Phong Yên. Khi ấy, nàng mặc một thân y phục trắng bệch, dáng vẻ gầy yếu như tờ giấy, hoàn toàn khác xa với hình tượng tiểu thư mà bọn họ từng hình dung.
Bọn họ càng không thể quên được ánh mắt tham lam của mấy vị huynh đệ nàng, khi nhìn thấy bộ Diệt Thế Khải Giáp trong tay nàng, cũng như những lời mắng nhiếc, nhục mạ không chút kiêng dè mà bọn họ ném thẳng vào nàng.
“Mọi việc lần này, lão tử đoán chắc chắn là có liên quan đến đám thúc bá của tiểu thư!” Một tên thị vệ siết chặt nắm đấm, phẫn nộ nói:
“Tiểu thư đã đáp ứng sẽ giao ra áo giáp rồi, thế mà bọn họ còn muốn đuổi tận giết tuyệt, đúng là không phải người!”
“Mặc kệ thế nào,” gã tráng hán dẫn đầu khẽ cau mày, trầm giọng nói:
“Năm xưa đại nhân có ơn với huynh đệ chúng ta. Hôm nay tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn tiểu thư gặp nạn. Ta thấy, dẫu cho tiểu thư có thật lòng giao ra áo giáp, đám người kia cũng sẽ không để nàng sống yên ổn. Chúng ta tuyệt đối không thể để nàng quay về. Đợi đến khi vào thành, tiểu thư chính thức nhận chức thành chủ, chúng ta nhất định phải tìm cách giữ nàng lại, ngàn vạn lần đừng để nàng mềm lòng trở về phủ.”
Quý Phong Yên dù đã mười bốn tuổi, nhưng trông chỉ như hài tử mười hai, mười một. Trời mới biết trong phủ, nàng đã phải sống những ngày tháng khốn khổ thế nào.
“Lão đại yên tâm! Lần này chúng ta có thể còn sống, đều là nhờ tiểu thư cứu mạng. Bọn ta nhất định sẽ bảo vệ nàng!” Đám thị vệ đồng thanh tỏ lòng trung thành.
“Được, những lời này, trong lòng các ngươi rõ là được rồi,” gã tráng hán căn dặn:
“Tuyệt đối không được để tiểu thư nghe thấy. Tính tình nàng ôn hòa, dù cho đám súc sinh trong phủ đối xử tệ bạc, nàng ngã xuống đất vẫn có thể mềm lòng. Nói ra những lời này, chỉ khiến nàng càng thêm thương tâm.”
“Rõ!”
Xe ngựa đi được chưa đầy hai mươi trượng, bỗng từ một bên sườn núi, một cái bóng đen lăn lông lốc ra chắn ngay trước vó ngựa. Đám thị vệ tức khắc như chim sợ cành cong, lập tức vào thế phòng bị, tưởng đâu lại gặp tập kích.
Thế nhưng khi nhìn rõ thứ vừa lăn ra, bọn họ lập tức sững sờ.
Bên trong xe, Quý Phong Yên cảm nhận được xe ngựa dừng lại, liền vén rèm ló đầu ra ngoài xem xét.
Chỉ thấy ngay trước xe ngựa, một thiếu niên nhỏ tuổi đang nằm sõng soài trên đất. Phần lưng rách nát, máu tươi loang lổ, dọc theo đường núi hắn vừa lăn xuống để lại vết máu dài ướt đỏ.
“Đứa nhỏ này bị gì vậy?” Gã tráng hán lập tức tiến lên kiểm tra, Quý Phong Yên cũng theo sau, bước xuống xe.
Thiếu niên kia thoạt nhìn chừng mười ba, mười bốn tuổi, y phục tả tơi, thương tích đầy người, đặc biệt là sau lưng lớp da thịt bị cháy xém, máu me đầm đìa.
Ánh mắt Quý Phong Yên lập tức trầm xuống.
Không ai hiểu rõ uy lực của Ngũ Lôi Oanh Đỉnh bằng nàng. Thiếu niên kia, rõ ràng là trúng phải một kích trong đợt thứ hai của pháp thuật nàng thi triển. Vết thương sau lưng hắn y hệt như bị lôi đình đánh trúng.
Huống hồ, nơi hắn lăn xuống… lại đúng ngay trong phạm vi trận pháp nàng vừa hạ sát địch nhân!
Trong khoảnh khắc ấy, Quý Phong Yên chỉ biết câm lặng.
Nàng vốn chỉ định diệt trừ kẻ đuổi giết mình, hoàn toàn không có ý liên lụy người vô tội. Vậy mà giờ đây nhìn thiếu niên này da tróc thịt bong vì pháp thuật của mình, trong lòng nàng sinh ra một loại áy náy khó tả thành lời.
“Tiểu thư, đứa nhỏ này… trên người có thương tích do…?” Gã tráng hán liếc nhìn nàng, trong mắt hiện lên ánh nhìn sâu xa.
Quý Phong Yên khẽ cúi đầu, gương mặt có chút lúng túng. Với thân là tu sĩ, nàng có thể ra tay giết địch, nhưng tuyệt đối không được liên lụy người vô can bằng không sớm muộn cũng bị Thiên Đạo giáng tội.
Chỉ là… ai mà ngờ được một đứa nhỏ lại trốn ngay tại nơi gà không gáy chó chẳng sủa, còn lọt đúng vào giữa trận pháp nàng bày ra cơ chứ…