Giữa tiếng sấm đinh tai nhức óc khiến đầu óc choáng váng, mọi người trố mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt — cả sườn núi trong chớp mắt đã bị quét sạch, chỉ còn lại một mảng thi thể cháy đen. Tất cả như không thể tin nổi vào mắt mình.
Những kẻ đuổi giết đang đứng bên sườn núi phía đối diện, nguyên bản còn hung hăng khí thế, lúc này đã chết lặng tại chỗ. Bọn chúng trừng mắt nhìn đồng bọn của mình từng tên ngã gục, thi thể cháy sém nằm la liệt, không kẻ nào còn nhúc nhích — tựa như bị hóa đá giữa chốn nhân gian.
Không ai hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Thứ lôi điện hung mãnh vừa rồi… rốt cuộc từ đâu giáng xuống?!
“Ồ? Vẫn còn chưa chết hết?” Quý Phong Yên nheo mắt nhìn đám người còn sót lại bên sườn núi, cất tiếng cười khinh bỉ:
“Tiểu gia ta chẳng lẽ còn chưa đánh các ngươi đủ mạnh? Dám dùng sét phách ta?! Dùng lôi? Ta mới chính là tổ tông của lôi đấy!”
Dứt lời, nàng lại xé thêm một đoạn vạt áo, chấm máu vẽ bùa, ngón tay phác họa phù văn quen thuộc. Mũi kiếm lại lần nữa vung lên, khí thế hung hãn như muốn chẻ đôi bầu trời.
ẦM ẦM ẦM!!!
Đợt thứ hai của thiên lôi giáng xuống, tiếng sấm càng thêm chấn động tâm can. Chỉ trong nửa khắc, lôi điện dày đặc đan xen, cuồn cuộn giáng xuống như thác lũ trời giận.
Trong nháy mắt —
Sườn núi bên kia đã không còn một bóng người. Chỉ còn lại từng đống thi thể cháy đen, nằm bất động giữa đất trời, khói trắng bốc lên nghi ngút.
Cả không gian chìm vào một cõi yên tĩnh quỷ dị. Ngoại trừ mùi khét lẹt của xác cháy theo gió thổi tới, không còn lấy một âm thanh.
Quý Phong Yên híp mắt, tựa hồ đang xác nhận đợt “Ngũ Lôi Oanh Đỉnh” thứ hai này đã triệt để xóa sạch đối phương.
Nàng hoàn toàn không nhận ra rằng đám hộ vệ đứng sau nàng từ lâu đã cứng đờ như tượng. Mắt trợn to, miệng há hốc, thần sắc kinh hãi như vừa tận mắt nhìn thấy quỷ.
“Vừa rồi… vừa rồi… là chuyện gì xảy ra vậy?” Một tên thị vệ giọng run run lên tiếng. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có đánh chết hắn cũng không tin tiểu thư nhà mình chỉ tiện tay vung hai kiếm vào không trung, đã khiến hơn trăm kẻ địch lập tức chết không toàn thây.
“Ta… ta cũng không rõ lắm…” Gã tráng hán nuốt khan một ngụm nước bọt. Vừa nãy hắn là người đứng gần Quý Phong Yên nhất, tận mắt thấy toàn bộ quá trình. Thế nhưng… hắn vẫn chẳng thể nào hiểu nổi.
Hắn chỉ thấy tiểu thư dùng máu của mình vẽ một đạo phù kỳ quái trên vạt áo, sau đó ném lên trời, lại dùng kiếm cắt một đường - thế là lôi vân từ đâu xuất hiện, trực tiếp oanh thành tro bụi đám người đối diện…
Xác định đối phương đã hoàn toàn bị diệt sạch, Quý Phong Yên mới hài lòng ném trả thanh trọng kiếm vào tay tráng hán, thuận tay lau sạch vết máu trên đầu ngón tay, rồi quay đầu, nhướng mày nhìn đám người còn đang hóa đá sau lưng:
“Còn thất thần làm gì? Không mau lên đường? Chẳng lẽ các ngươi định nghỉ chân ở cái vùng hoang dã này hả?”
Tráng hán ôm lấy trọng kiếm, sắc mặt nơm nớp lo sợ. Chưa bao giờ hắn thấy thanh kiếm mình luôn mang theo lại trở thành bảo vật như hôm nay vì nó vừa được tiểu thư “ban thần lực” vào…
“Tiểu thư, người vừa rồi… rốt cuộc là đã làm gì vậy?” Hắn cẩn thận hỏi.
“Phách người, không nhìn ra sao?” Quý Phong Yên liếc mắt, trả lời đầy thản nhiên.
Tráng hán suýt bật khóc. Dĩ nhiên hắn biết là đang “phách người” Nhưng mà… làm sao lại có thể chỉ dùng máu vẽ bùa, rồi tiện tay vung một kiếm là có thể triệu lôi oanh diệt cả trăm người? Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ… máu của tiểu thư nhà hắn… có độc?!
Suy nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, gã lập tức nhìn Quý Phong Yên với ánh mắt tràn đầy kính sợ.
Quý Phong Yên cũng không quan tâm ánh mắt của họ, phủi lớp tro bụi dính trên y phục, vừa đi vừa thản nhiên phân phó: “Người bị thương thì xử lý một chút, dọn dẹp rồi xuất phát. Thời gian còn dài, đường vẫn chưa hết đâu.”
Lúc này, tâm trí nàng đã sớm bay đến nơi khác.
Thân thể này vẫn còn sót lại một phần ký ức nguyên chủ. Nàng biết rõ vì sao mình lại bị truy sát là bởi nàng tiếp nhận di vật của phụ thân, mà trong đó… chính là chìa khóa hủy diệt toàn bộ Thế Khải Giáp.