Thân vệ bị thương đầy mình, nhưng dưới tiếng quát vang của vị tráng hán kia, bọn họ chẳng màng đến vết thương, từng người một vội vàng vây quanh Quý Phong Yên, dùng chính thân thể máu thịt của mình dựng thành một bức tường người, ngăn cản từng đạo sấm sét giáng xuống.

Quý Phong Yên ngây người đứng giữa đám người, ánh mắt nhìn về phía hố sâu cách nàng chỉ một bước chân, nơi sấm sét đang không ngừng giáng xuống, từng đạo lôi điện rực sáng trong bóng tối.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt vô thức mở lớn. Ở bên kia sườn núi, mấy tên nam tử vận trường bào đen đang vung pháp trượng trong tay, miệng không ngừng niệm chú, từng đạo thiên lôi theo tiếng niệm chú mà giáng xuống không ngừng.

“Tiểu thư, người mau đi đi! Chúng thuộc hạ e rằng không trụ được bao lâu nữa!” – Gã tráng hán cầm đầu thở hổn hển, vừa dứt lời đã vung trọng kiếm trong tay chém rụng hai đạo lôi điện. Song dù thân kiếm dày nặng, cũng đã xuất hiện vết nứt dưới sức công phá mãnh liệt của lôi quang.

“Hửm?” Một tiếng cười ngắn chợt vang lên từ phía sau, khiến tráng hán giật mình quay đầu. Hắn không khỏi kinh ngạc, chỉ thấy Quý Phong Yên - người đang được bọn họ vây quanh bảo vệ lại đột nhiên mỉm cười.

Trước ánh mắt chưa kịp phản ứng của mọi người, Quý Phong Yên hất tung đám thị vệ che chắn trước mặt, sải bước đi thẳng về phía lôi điện đang giáng xuống, trong đáy mắt phản chiếu từng đốm ánh lửa cháy người.

“Tiểu thư?!”

“Đánh ta? Các ngươi còn dám dùng lôi điện đánh bản cô nương? Bổn cô nương đã đỉnh qua chín mươi chín đạo thiên kiếp, hiện giờ còn muốn dùng lôi đánh ta? Cứ tưởng có sấm sét là làm được gì sao hả?!”

Nàng nhìn màn trời đầy lôi quang, lửa giận bùng lên trong ngực. Năm xưa nàng hao tâm tổn trí chuẩn bị, khổ sở vượt qua 98 đạo thiên lôi, đến đạo thứ 99 lại bị sét đánh xuyên xác, còn chưa kịp cởi xác phi thăng thì đã bị nổ tung! Giờ sống lại trong thân xác người khác, lại còn có kẻ định tiếp tục dùng sét đánh nàng?

Thật coi nàng là thiên lôi chuyên dụng chắc?!

“Nghĩ rằng ta không biết phách lôi sao? Đợi đó cho bổn cô nương!”

Dứt lời, nàng lập tức xé xuống một mảnh vạt áo, mặc cho gã tráng hán bên cạnh kêu lên kinh hãi, nàng cắn đầu ngón tay chảy máu, dùng máu tươi vẽ lên vạt áo một phù văn cổ quái, tay không chút do dự, từng nét lưu loát đầy sát khí.

Nét bút cuối cùng vừa hoàn thành, Quý Phong Yên xoay người, đoạt lấy trọng kiếm trong tay gã tráng hán, giơ cao vạt áo nhiễm máu, mũi kiếm lạnh lẽo phạt xuống tấm vải.

Một tiếng ngân vang trong trẻo bật ra từ miệng nàng:

“Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!”

Ngay lúc lời vừa dứt, tấm vải bị chém kia đột nhiên tự cháy, hóa thành một luồng lửa đỏ rực, dần dần tan vào không khí.

Gã tráng hán bị đoạt kiếm đứng trừng mắt nhìn, không thể tin nổi tiểu thư nhỏ bé yếu ớt lại có thể giơ nổi thanh trọng kiếm to hơn cả người nàng. Bên tai còn văng vẳng những lời chưa từng nghe tới trong đời.

Ngũ lôi… oanh đỉnh?

Tiểu thư nhà hắn… chẳng lẽ thật sự bị sét đánh đến ngốc rồi?

Ngay lúc trong lòng hắn còn đang nghi ngờ, bầu trời đột ngột tối sầm, tầng mây dày đặc cuộn lên như sóng biển, từng đạo sấm sét dữ dội xé trời mà xuống, như muốn hủy diệt cả đất trời. 

Lôi điện do đám áo đen triệu hồi lập tức bị cắn nuốt sạch sẽ bởi mây lôi lừng lững.

Chỉ nghe một tiếng ầm rung trời chuyển đất, vô số đạo sấm sét từ không trung xé toạc mây mù, oanh tạc thẳng lên sườn núi phía đối diện!

Trong khoảnh khắc, cơn lôi đình dữ dội đã quét sạch hơn phân nửa kẻ đuổi giết. Mấy kẻ đứng hàng đầu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị lôi điện đánh trúng, hóa thành những thi thể cháy đen, vô thanh vô tức ngã xuống đất.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play