Sủng, sạch, HE, hiểu lầm, song trọng sinh.
Nhân vật chính: Bạch Tri Hạ, Lục Yên
Văn án:
Bạch Tri Hạ, xuất thân thế gia, cẩn trọng lời nói, hành động, cả đời chỉ dám một lần liều lĩnh: gả cho Lục Yên, người nàng từng cứu ở Phù Ngọc Sơn. Thiếu niên năm ấy nắm tay nàng, van xin: “Đừng rời bỏ ta.” Nhưng Lục Yên lại xem nàng là kẻ cướp vị trí chính thê, lạnh nhạt, đưa thanh mai vào vương phủ, khiến nàng chịu muôn vàn tủi nhục.
Khi Bạch gia bị vu oan, cả nhà chịu tru di, nàng quỳ xin Lục Yên minh oan. Hắn cười nhạt, hất hưu thư: “Đừng vọng tưởng!” Ngày gia tộc chịu hình, hắn nhốt nàng, cấm nhặt xác. Bạch Tri Hạ nôn huyết, tuyệt mệnh trước mặt hắn. Lục Yên ngỡ nàng giả vờ, nhưng khi thấy vết sẹo trên đùi nàng—dấu vết cứu hắn năm xưa—mới biết nàng chính là ân nhân, không phải thanh mai.
Trọng sinh
Lục Yên sống lại, vội tìm Bạch Tri Hạ. Nàng giờ đây rạng rỡ bên một lang quân tuấn tú, thong dong tự tại. Tấn vương thế tử quỳ trước nàng, mắt đỏ: “Doanh Doanh, ta mới là thiếu niên trên Phù Ngọc Sơn!”
Nàng chỉ nhàn nhạt đáp: “Thiếu niên của ta… đã chết ở Phù Ngọc Sơn rồi.”
***
Trích đoạn:
Lục Yên tiến gần thêm chút: “Doanh Doanh, ta đã chờ ngày này rất lâu.”
“Ừm.”
Nàng biết.
Lục Yên lại mỉm cười.
“Ngươi cười gì chứ?”
Nhưng lời vừa thốt ra, Lục Yên đã xoay người đè lên nàng.
“A…”
Tiếng kêu ngắn ngủi, bị hắn nuốt trọn trong miệng.
Bạch Tri Hạ lập tức tỉnh táo, theo bản năng đẩy hắn, nhưng bị hắn nắm chặt tay, ấn lên vạt áo của mình. Nàng chạm vào nút thắt, lập tức hiểu ý đồ của hắn. Tức thì, nàng chỉ cảm thấy cả người như bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa, vừa ngượng ngùng, vừa khiến lòng nàng ngứa ngáy.
…