Tôn Vân: "..."

Nàng xuyên qua còn chưa được 24 tiếng đồng hồ đâu!

Thế này là sắp toi rồi ư?

Nàng không cam tâm!

Cái triều đại này dù có đáng nguyền rủa đến đâu thì vẫn còn hơn cái mạt thế đầy tang thi gấp trăm ngàn lần ấy chứ!

Nàng còn đang tính toán tương lai sẽ sống hạnh phúc thế nào với hai đứa nhãi con...

Ngay lúc Tôn Vân sắp nghẹt thở đến chết thì Tưởng Thiệu bỗng nhiên buông lỏng tay, cả người ngã xuống người nàng.

Tên kia đè lên làm ngực nàng đau điếng.

Tôn Vân vội đẩy hắn ra, rồi lao ra khỏi phòng.

Nàng thở hổn hển. Vừa thoát khỏi cái chết, đầu óc nàng ong ong như một mớ bòng bong. Phải mất một lúc lâu nàng mới bình tĩnh trở lại được.

Tôn Vân lại vào nhà. Tưởng Thiệu nằm im trên giường, cứ như chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

Hù...

Tôn Vân tìm trong không gian mấy bó dây thừng, trói chặt tay chân Tưởng Thiệu lại, lúc này mới đắp chăn lại cho hắn.

Đậu má, nếu không phải hiện tại cần hắn làm một công cụ, Tôn Vân đã muốn bỏ đói hắn cho xong chuyện rồi!

Tôn Vân đi sang phòng mình xem bọn trẻ. Hai đứa nhóc chỉ hở cái đỉnh đầu ra ngoài. Nàng kéo chăn xuống một chút, thấy cả hai đều đang ngủ say, má đỏ hây hây như hai trái táo chín, đáng yêu vô cùng.

Đáng yêu như thế này, nguyên chủ sao lại nỡ lòng ngược đãi chúng chứ?

Nguyên chủ bị mẹ đẻ tẩy não đến triệt để, trong lòng chỉ có nhà mẹ đẻ, chồng con đối với nàng ta chỉ là người ngoài. Mấy năm nay, nàng ta không những đem hết quân lương mà chồng liều mạng kiếm được về nhà mẹ đẻ, mà sau khi Tưởng Thiệu bị trọng thương, tiền trợ cấp mà thiên hộ phát xuống cũng bị nàng ta đem về cho nhà mẹ đẻ hết.

Chính bản thân nàng ta sinh ra một đôi con, nhưng lại đối đãi hà khắc, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, tuổi còn nhỏ đã phải giúp nàng ta làm việc nhà.

Vừa gả đến đây ngày hôm sau, Tưởng Thiệu đã ra ngoài đánh giặc. Tiếp đó, nàng ta mang thai, một thân một mình sinh sống gian nan ở nơi này, tự mình sinh con, lại còn là song thai. Ngày sinh nở vô cùng nguy hiểm, suýt chút nữa nàng ta không qua khỏi.

Trong 4 năm, Nguyên chủ chỉ cùng Tưởng Thiệu ân ái đúng một lần, chính là đêm tân hôn.

Trong khoảng thời gian này, mỗi lần Tưởng Thiệu về nhà đều vội vã, mua chút đường cho bọn nhỏ, chơi với bọn nhỏ một lát, tiện thể đưa quân lương cho nàng ta.

Người nam nhân này đối với nàng ta, trước nay đều lạnh lùng.

Nàng ta oán hận trượng phu, liên lụy đến cả con cái.

Đối với bọn nhỏ thì không đánh cũng mắng, nhưng lại sủng ái đám cháu ở nhà mẹ đẻ lên tận trời, có cầu ắt ứng.

3 tháng trước, Tưởng Thiệu được người ta dùng cáng khiêng về, tê liệt trên giường, bất tỉnh nhân sự.

Nhà mẹ đẻ Nguyên chủ thấy Tưởng Thiệu nằm liệt giường, liền cho rằng hắn sống không được bao lâu, bắt đầu thu xếp chuyện tái giá cho nàng ta, ngàn chọn vạn chọn trúng Khúc Đồ Tể.

Bởi vì Khúc Đồ Tể đưa sính lễ nhiều, 20 lượng bạc không nói, còn đảm bảo sau này nhà cha vợ muốn ăn thịt hắn sẽ bao trọn gói.

Mà Khúc Đồ Tể lại nổi tiếng là kẻ hay đánh vợ, trước đó đã đánh chết 4 người.

Nhà mẹ đẻ muốn bán con, nàng ta không ý kiến, nhưng nhà mẹ đẻ định gả nàng ta cho Khúc Đồ Tể thì nàng ta sợ hãi, dốc hết sức cầu xin cha mẹ cũng vô dụng. Nàng ta bị dọa phát bệnh, cuối cùng bị Tôn Vân, kẻ bị đồng đội bán đứng rồi chết dưới tang thi ở mạt thế, chiếm tiện nghi.

Trùng tên trùng họ.

Thật là khéo.

Trong không gian của Tôn Vân không có quần áo trẻ con, nhưng nàng có thể dùng quần áo cũ sửa lại.

Hiện tại đang là mùa thu, mùa thu ở Bình Thành lại lạnh, Tôn Vân liền tìm 2 bộ thu y, sửa lại thành 2 bộ cho mỗi đứa trẻ, sau đó lại tìm 2 cái áo lông vũ, sửa lại thành vài cái áo ba lỗ lông cho bọn nhỏ.

Sau đó lại dùng khăn trải giường làm 2 bộ áo khoác ngoài và giày vớ cho hai đứa trẻ.

Trong không gian có máy may, làm những việc này cũng nhanh hơn nhiều.

Dù sao cũng không cần hình thức, không cần đẹp, giữ ấm là được.

Tôn Vân từ trong không gian ra ngoài, hai đứa nhóc vẫn chưa tỉnh giấc. Nàng liền mặc thu y và áo ba lỗ lông cho hai đứa.

Xu Nhi bị nàng nhấc lên thì lầm bầm, mắt cũng chưa mở to. Dục Nhi thì cảnh giác, nàng vừa chạm vào liền tỉnh.

Hắn tỉnh lại theo bản năng liền muốn cắn Tôn Vân. Tôn Vân vội vàng lùi lại, ném bộ thu y lên người hắn: "Ngươi là chó con à? Chỉ biết cắn người!"

"Tự mình mặc đi!"

Hai cha con này, một người thì muốn bóp chết nàng, một người thì động một tí là muốn cắn nàng!

Dục Ca Nhi nhìn quần áo trước mắt, mặt mày ủ rũ. Tắm rửa cho bọn hắn, thay quần áo mới cho bọn hắn... Hắn và Xu Nhi sắp bị bán đi rồi.

Nước mắt không kìm được mà rơi xuống từ hốc mắt. Dục Ca Nhi giơ tay lau mạnh nước mắt, quật cường không chịu khóc thành tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play