Tôn Vân đem chăn đệm cũ ném hết ra sân, dùng bật lửa đốt. Gió cát thổi mạnh, nàng đốt đồ trong sân nên bên ngoài sẽ không ai nhìn thấy.
Khi nàng đốt đồ, hai đứa nhỏ ghé vào mép bếp, lộ ra hai cái đầu nhỏ, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Cô bé há miệng khóc oa oa oa, ăn bánh mẹ cho mà không bị độc chết, nàng rất vui.
Nhưng mẹ đang đốt chăn đệm trong nhà, chắc chắn là muốn đem nàng và anh trai bán đi.
Bà ngoại nói, mẹ muốn đi lấy chồng khác, muốn sinh em bé khác.
Mẹ không cần cái nhà này, không cần nàng và anh trai, cũng không cần cha!
Mẹ sau này sẽ là mẹ của em bé khác, không còn là mẹ của nàng và anh trai nữa!
Cậu bé không khóc thành tiếng, nhưng nước mắt cũng chảy xuống từ khóe mắt, đôi mắt đỏ hoe, nhìn Tôn Vân như nhìn kẻ thù.
Tôn Vân thở dài, nàng đi vào bếp. Cậu bé vội vàng che chở em gái sau lưng, cả hai co rúm vào góc tường. Cậu bé làm ra vẻ hung dữ, như một con mèo xù lông bày ra tư thế phòng ngự khi gặp nguy hiểm.
"Mẹ đã nói sẽ không bán các ngươi mà!"
Nhưng bọn trẻ không tin.
Tôn Vân không nói gì thêm, băng dày 3 thước, không chỉ vì một ngày lạnh giá, nguyên chủ gây ra nghiệp thì chỉ có nàng từ từ trả.
Không còn cách nào, chiếm thân thể của người ta, tự nhiên phải gánh nợ của người ta.
Bếp có hai lò, có 2 cái chảo sắt. Tôn Vân múc đầy nước vào cả hai nồi, sau đó cầm củi lửa ra sân châm, nhét vào lò. Nhân lúc nước đang nóng, nàng mang cái chậu tắm vào bếp, pha nước ấm. Thế nhưng hai đứa nhỏ lại không chịu tắm.
Tôn Vân vừa đến gần, cậu bé đã muốn nhào tới cắn nàng.
Bởi vì trong mắt cậu, Tôn Vân tắm rửa sạch sẽ cho bọn chúng là để bán được giá hơn.
Tôn Vân hết cách, chỉ có thể làm ra vẻ hung dữ: "Không ngoan ngoãn tắm rửa, ta sẽ đi đánh cha các ngươi!"
Cha là nỗi sợ của hai đứa nhỏ, Tôn Vân vừa quát lên như vậy, cả hai liền ỉu xìu.
Tôn Vân thuận lợi cởi hết quần áo của hai đứa, còn cạo trọc đầu chúng, đem quần áo và tóc nhét hết vào lò đốt.
Người bọn trẻ cũng bẩn, Tôn Vân dùng sữa tắm lấy từ trong không gian ra giặt cho chúng 3 lần mới sạch.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tôn Vân nhét hai đứa vào chăn trong phòng của nguyên chủ: "Ngoan ngoãn đợi ở đây, ta đi tắm cho cha các ngươi. Nếu các ngươi dám không ngoan, ta sẽ đánh cha các ngươi, không cho cha các ngươi ăn cơm!"
Hai đứa nhỏ sợ hãi vội vàng chui vào ổ chăn, cô bé trong chăn lớn tiếng nói: "Xu Nhi sẽ ngoan mà! Anh trai cũng sẽ ngoan mà!"
Sắp xếp ổn thỏa cho hai đứa nhỏ, Tôn Vân đi sang phòng bên cạnh tắm cho nam nhân.
Nàng lười dọn chậu tắm, bèn ôm nam nhân vào bếp, ném vào chậu. Chỉ là người hắn quá bẩn, bọn trẻ tắm 3 lần mới sạch, còn hắn giặt đến 5 lần mới sạch.
Khi tắm không tránh khỏi phải chạm vào "cái kia" của hắn, nàng lẩm bẩm: "Người đã gầy như vậy mà vốn liếng vẫn còn một chút nước cũng chưa rút! Chắc chắn là đồ háo sắc!"
Cũng may hắn là người thực vật, nếu không... Tôn Vân rùng mình.
Sau khi tắm rửa xong cho Tưởng Thiệu, Tôn Vân liền nhét hắn vào ổ chăn. Quần áo của hắn đều bị nàng đốt hết, dù sao cũng không cần mặc. Đằng nào sau này ngày nào nàng cũng phải lau người bôi thuốc cho hắn, trần truồng thế này tiện hơn!
Nàng tìm trong không gian thuốc bôi trị hoại tử rồi lấy ra bôi cho hắn. Xong việc, Tôn Vân bèn ngồi phịch xuống mép giường, nhìn nam nhân gầy trơ xương trên giường lẩm bẩm: "Ngươi tốt nhất sống được trăm tuổi, nằm trên giường làm một công cụ cho ta vẫn là hoàn hảo nhất!" (Nữ chính gọi nam chính là "công cụ", "công cụ người", "người công cụ"... ý chỉ là nàng chỉ dùng hắn vì mục đích của bản thân, trong bối cảnh của truyện này thì "vai trò" của nam chính trong mắt nàng chỉ là làm tấm bình phong cho nàng - một nữ nhân - trong cái xã hội phong kiến cổ hủ này.)
Thời đại này, nữ nhân đều phải dựa vào nam nhân để sống. Ở nhà thì nghe lời cha, cha chết thì nghe anh em, lấy chồng thì theo chồng, chồng chết thì theo con!
Nếu con cũng không có, vậy thì mặc cho trưởng bối nam giới trong nhà chồng an bài.
Đại Chu chết tiệt!
Xã hội phong kiến chết tiệt!
Nàng muốn sống yên ổn ở Đại Chu này thì rất cần Tưởng Thiệu làm bình phong.
"Ngươi cứ yên tâm làm người thực vật đi, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt. Ngươi à, ngàn vạn lần đừng chết. Ngươi mà chết thì vợ ngươi đây có khi lại mang con ngươi đi tái giá đấy!"
"Đến lúc đó, người khác ngủ vợ ngươi, đánh con ngươi, rồi tế phẩm phẩm..."
"Cho nên à, ngươi ngàn vạn lần đừng chết nha!"
"Độc phụ, ta giết ngươi!" Tôn Vân còn đang lẩm bẩm thì Tưởng Thiệu bỗng nhiên mở to mắt, bật dậy túm lấy Tôn Vân, đè nàng xuống giường, hai tay siết chặt cổ nàng.
Đôi mắt hắn ánh lên vẻ căm hận tột độ. Tôn Vân bị hắn bóp đến không thở nổi, mặt đỏ bừng giãy giụa. Nhưng nam nhân gần như chỉ còn da bọc xương này lại khỏe kinh khủng, mặc nàng giãy giụa thế nào cũng vô ích.